Chương 2 : Đại ma đầu gây khó dễ

Trong lúc Nguyễn Vãn Phong đang say sưa, điện thoại reo lên. Cậu tưởng là Lý Sở gọi đến, không thèm nhìn mà nhấn nghe luôn.

“Alo, tôi đang ở trong siêu thị, lát nữa ra ngay.” Giọng Nguyễn Vãn Phong có chút khàn sau cơn phấn khích.

Triển Lăng Vân đang ngồi trong văn phòng, nghe thấy giọng của Nguyễn Vãn Phong liền nhận ra có điều không ổn, trầm giọng hỏi: “Cổ họng sao vậy?”.

Nguyễn Vãn Phong vẫn còn đang ngơ ngác, đưa điện thoại ra trước mắt, nhìn thấy ba chữ lớn “Triển Lăng Vân” hiện trên đó. Cậu thầm nghĩ tiêu rồi, mình chết chắc rồi.

Nguyễn Vãn Phong run rẩy đưa điện thoại lại bên tai nói: “Anh cả, em không sao, anh gọi em có chuyện gì không?”.

Triển Lăng Vân nhíu mày, “Không có chuyện gì thì không được gọi cho em à?”. Giọng hắn rất nặng nề, khiến Nguyễn Vãn Phong ở đầu dây bên kia sợ đến không biết trả lời thế nào.

“Thôi được rồi, em đang ở ngoài à?” Triển Lăng Vân hỏi.

Nguyễn Vãn Phong đáp: “Vâng, Lý Sở lái xe đến đón em. Em sẽ về nhà ngay.”.

“Ừm, Bắc Nam và Tây Nam về rồi. Lát nữa anh ra sân bay đón họ, anh đã đặt chỗ ở Tinh Hải, tối chúng ta cùng ăn một bữa, họ cũng lâu rồi không gặp em.” Giọng của Triển Lăng Vân không biết sao lại trầm trầm.

Nhưng Nguyễn Vãn Phong hoàn toàn không có tâm trí để ý đến những chi tiết này, trong đầu cậu toàn là cặp song sinh ác quỷ kia đã từ nước ngoài trở về, có thể tưởng tượng được những ngày tháng sau này của cậu sẽ khó khăn đến mức nào. Bây giờ cậu là một kẻ vô danh lại còn nghèo, phải dựa vào sự bố thí của Triển Lăng Vân để sống qua ngày.

Cậu sắp phát điên rồi.

“Alo, sao vậy, sao không nói gì.”.

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Triển Lăng Vân, Nguyễn Vãn Phong liền rùng mình, “Không… không có gì, à anh cả, xe của Lý Sở đến rồi, em cúp máy trước nhé.”.

Nguyễn Vãn Phong đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn chằm chằm vào màn hình, cậu đang đợi Triển Lăng Vân cúp máy trước. Đây là thói quen mà Nguyễn Vãn Phong hình thành dưới áp lực của Triển Lăng Vân.

Ra khỏi siêu thị, một luồng khí nóng khiến người ta khó chịu, Nguyễn Vãn Phong lên xe.

Lý Sở quay đầu lại nhìn cậu nói: “Thiếu gia nhỏ, Triển tổng đã hỏi về lịch trình của cậu, tôi cảm thấy anh ấy chắc đã nhận ra điều gì đó rồi.”.

“Vậy gần đây anh cả có gì bất thường không?” Nguyễn Vãn Phong căng thẳng hỏi.

Lý Sở lắc đầu, “Tạm thời thì chưa, mỗi lần cậu ra ngoài lịch trình đều được báo cáo cố định cho anh ấy, trước đây Triển tổng toàn xem báo cáo chứ không hỏi nhiều. Nếu hỏi chi tiết, tôi sẽ nói là cậu thỉnh thoảng một mình đi dạo siêu thị hoặc đến nhà bạn học, không thích tôi đi theo, như vậy anh ấy cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.”.

“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.” Nguyễn Vãn Phong ôm ngực, cậu sắp bị dọa chết rồi.

“Lý Sở, xin anh hãy giúp tôi lần nữa đi mà, xin anh đấy, xin anh đấy.” Nguyễn Vãn Phong mặt mày khổ sở.

Lý Sở rất khó xử, nhưng vẫn gật đầu.

Từ khi Nguyễn Vãn Phong muốn ra ngoài đi học, Triển Lăng Vân đã để Lý Sở làm tài xế cho cậu, mỗi lần Nguyễn Vãn Phong ra ngoài đều phải do Lý Sở đưa đón. Đi đâu cũng phải báo cáo lại từng li từng tí cho Triển Lăng Vân.

Việc Nguyễn Vãn Phong ký hợp đồng với công ty, đi đóng phim làm diễn viên, tất cả đều giấu Triển Lăng Vân.

Xe khởi động, bắt đầu hướng về nhà họ Triển, suốt quãng đường Nguyễn Vãn Phong đều ngẩn ngơ.

Ting tong! Điện thoại reo, Nguyễn Vãn Phong uể oải mở điện thoại.

Chị Đồng: “Tiểu Phong Phong quên nói với em, lúc vai nam năm của em mất, chị đã đưa video phỏng vấn của em cho một đạo diễn khác, ông ấy bảo em mấy ngày nữa đến phỏng vấn, phim cụ thể là gì thì chị chưa hỏi kỹ. Đến hôm đó chị đi cùng em, diễn được thì mình diễn, không được thì thôi nhé.”.

Nhìn tin tốt chị Đồng mang lại, tâm trạng bi thảm của Nguyễn Vãn Phong đã tốt lên không ít. Cậu gửi cho chị Đồng một nhãn dán OK dễ thương.

Chiếc xe từ từ lái vào biệt thự lớn của nhà họ Triển, căn biệt thự này đã có từ rất nhiều năm rồi. Nghe nói Triển Lăng Vân đã sống ở đây từ đời ông cố của ông nội, xem như là kế thừa.

Vừa xuống xe đã gặp quản gia, quản gia nhìn Nguyễn Vãn Phong nói: “Thiếu gia nhỏ, Triển tổng nói, ngài hãy đi tắm trước, tắm xong thì thay quần áo. Lát nữa ngài ấy sẽ đưa cậu ra ngoài ăn, nếu cậu đói. Tôi đã chuẩn bị cháo rau củ cho cậu, có thể ăn một ít để lót dạ.”.

Nguyễn Vãn Phong uể oải lắc đầu, “Không cần đâu ông quản gia, quần áo ở trong phòng con ạ?”.

Quản gia cung kính trả lời, “Để ngay trên giường của cậu ạ.”.

“Vâng ạ.” Nói xong, Nguyễn Vãn Phong tự mình đi về phòng, trong lòng thầm cầu nguyện hy vọng tối nay mình sẽ không quá thê thảm.

Mở cửa phòng ngủ, Nguyễn Vãn Phong ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, đó là mùi tin tức tố của Triển Lăng Vân. Mùi hoa thơm thoang thoảng, nếu ngửi kỹ còn có thể ngửi ra mùi rượu.

Nguyễn Vãn Phong bất giác sờ vào tuyến thể khô héo sau gáy mình. Cậu là một Beta cực kỳ bình thường, bẩm sinh không có tin tức tố. Mùi hương trong phòng khiến Nguyễn Vãn Phong cảm thấy khó chịu, cậu luôn cảm thấy mùi này đại diện cho Triển Lăng Vân. Hơi thở lạnh lẽo đó cứ quanh quẩn bên cậu, cậu rất ghét mùi hương này.

Nhưng Triển Lăng Vân lần nào cũng sai người hầu nhân lúc cậu không để ý, xịt vào phòng cậu. Có mấy lần Nguyễn Vãn Phong lén bỏ tiền mua nước hoa để che đi mùi của Triển Lăng Vân, bị hắn phát hiện còn nổi giận một trận lớn. Nước hoa các thứ đều bị hắn vứt hết, có lẽ vì Nguyễn Vãn Phong đang trong thời kỳ nổi loạn. Cứ phải chống đối Triển Lăng Vân, trong phòng có mùi của hắn, Nguyễn Vãn Phong liền mở cửa sổ suốt. Nếu người hầu đóng cửa sổ, cậu sẽ tìm những bạn học có tin tức tố để nhuốm một ít lên người mình. Dù sao thì làm thế nào cũng được, cậu chính là không thích mùi tin tức tố của Triển Lăng Vân.

Kết quả của việc làm này có thể tưởng tượng được, cậu đang trong giai đoạn quan trọng nhất của lớp 12, Triển Lăng Vân trực tiếp nhốt cậu trong phòng ngủ. Nhốt suốt một tháng, cũng ngửi mùi tin tức tố của hắn suốt một tháng. Nếu không phải Nguyễn Vãn Phong khóc lóc om sòm, xin Triển Lăng Vân thả ra, có lẽ còn bị nhốt lâu hơn nữa.

Nguyễn Vãn Phong nhìn bộ quần áo được đặt ngay ngắn trên giường, bất lực đi vào phòng tắm. Bộ quần áo mới trên giường, cho cậu ảo giác như mình sắp bị xử tử.

Vừa mặc quần áo xong, cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào là Triển Lăng Vân. Khiến cho mùi tin tức tố trong phòng càng nồng hơn, có cảm giác như bao bọc toàn bộ con người Nguyễn Vãn Phong. Cậu sắp không thở nổi rồi.

“Bộ đồ này em mặc vào, trông rất đẹp.” Triển Lăng Vân lạnh lùng nhận xét.

“Cảm ơn lời khen của anh cả.” Nguyễn Vãn Phong đi đến trước gương, quả thật rất đẹp. Cậu da trắng, mặc đồ đen càng tôn lên nước da.

Triển Lăng Vân ngồi trên chiếc ghế mây bên cửa sổ sát đất, tiện tay rót một tách trà nói: “Lại đây ngồi một lát.”.

Mặc dù Nguyễn Vãn Phong rất không tình nguyện, nhưng vẫn nhẹ nhàng bước qua. Ngồi bên cạnh Triển Lăng Vân, cậu quả thực như ngồi trên đống lửa.

Nguyễn Vãn Phong liếc nhìn Triển Lăng Vân, gen của nhà họ Triển rất tốt, ba người con trai của ông Triển đều là Alpha. Không ai là không nổi bật, ánh nắng chiều chiếu lên mặt Triển Lăng Vân. Phần mặt bị đổ bóng, càng làm nổi bật sự lập thể trên khuôn mặt hắn.

“Thật sự không muốn ăn gì à?” Triển Lăng Vân nhận ra Nguyễn Vãn Phong đang nhìn mình, nên hắn không quay đầu lại. Mà vẫn nghiêng đầu hỏi cậu.

Nguyễn Vãn Phong giật mình, “Không… bữa cơm này là tiệc đón anh hai và anh ba, anh cả không nên hỏi họ sao?”.

Triển Lăng Vân quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyễn Vãn Phong, “Họ muốn ăn gì tự khắc sẽ gọi, còn nữa, em từ khi nào lại có thái độ tốt với họ như vậy? Còn gọi là anh hai anh ba nữa, Tiểu Phong, có phải em có chuyện gì giấu anh không.”.

 


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ