Chương 2 : Đấu Trí Dưới Mái Hiên
Không khí dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc. Ánh mắt Ninh Yến Lễ như hai mũi dùi băng, lạnh lẽo và sắc bén, ghim chặt lấy Thanh Loan. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng bước về phía nàng. Mỗi bước chân của hắn đều vững chãi, không một tiếng động, áo bào màu mực thẫm lướt trên nền gạch xanh, tạo ra một áp lực vô hình khiến những cung nữ xung quanh bất giác nín thở.
Thanh Loan đứng yên, lưng thẳng tắp, nhưng trái tim trong lồng ngực đang đập như trống trận. Nàng biết hắn đang nghi ngờ. Giấc mơ về kiếp trước, dù mơ hồ, cũng đủ để một kẻ đa nghi như hắn gieo mầm hoài nghi.
Hắn dừng lại trước mặt nàng, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Một mùi trầm hương đặc biệt, thanh tao nhưng lạnh lẽo, thoang thoảng trong không khí. Đó là mùi hương nàng sẽ không bao giờ quên, mùi hương đã ám ảnh nàng đến tận lúc chết.
“Ngẩng đầu lên.” Giọng hắn không lớn, nhưng lại mang một quyền uy không thể kháng cự.
Thanh Loan từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn. Nàng cố gắng giữ cho ánh mắt mình trong veo, ngây thơ, như một cung nữ bình thường đang hoảng sợ trước uy quyền.
“Ba đêm trước, giờ Tý, ngươi đang ở đâu?” Hắn hỏi thẳng, không một chút dông dài.
Đến rồi! Thanh Loan tim đập thót một cái. Nàng biết hắn đang hỏi về đêm nàng đột nhập vào phủ của hắn để tiêu hủy mật thư của Hoài Nam Vương phủ. Kiếp trước không có đoạn này, có lẽ sự trọng sinh của nàng đã làm thay đổi một vài tình tiết.
“Bẩm Ninh thường thị,” nàng khẽ cúi người, giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn mạch lạc, “Ba đêm trước là phiên nô tỳ trực đêm chăm sóc Thái tử điện hạ. Vì điện hạ sốt cao không hạ, nên giờ Tý nô tỳ vẫn đang túc trực bên giường bệnh.”
Nàng dừng lại một chút, như để lấy hơi, rồi nói tiếp: “Thái tử điện hạ vì bệnh nên gần như hôn mê suốt, nhưng đúng lúc đó ngài có tỉnh lại một lát. Nô tỳ đã hầu hạ điện hạ uống thuốc xong ngài mới ngủ tiếp.”
Nàng nói rất chắc chắn. Nàng biết Thái tử Lý Chiêu lúc đó sốt cao mê man, căn bản không nhớ rõ chuyện gì. Lời nói của nàng nửa thật nửa giả, hắn sẽ không có cách nào kiểm chứng ngay được.
Ninh Yến Lễ nheo mắt lại, rõ ràng là không tin. Hắn nhìn xoáy vào đôi mắt nàng, như muốn tìm ra một kẽ hở. “Ngươi có một khuôn mặt rất biết nói dối.”
Thanh Loan khẽ run lên, cúi đầu thấp hơn nữa, giọng nói mang theo sự oan ức: “Nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt thường thị.”
“Phải không?” Hắn cười khẩy, một nụ cười lạnh lẽo không hề có ý cười. “Kẻ đột nhập đêm đó đã bị ta đả thương ở vai phải. Ngươi có phải là kẻ đó hay không, chỉ cần kiểm tra một chút là biết ngay.”
Vai phải! Thanh Loan thầm kinh hãi. Vết thương kiếp trước của nàng là ở cánh tay, nhưng kiếp này, trong lúc vội vã tẩu thoát, nàng đã bị một mảnh vỡ từ cửa sổ sượt qua vai, để lại một vết xước nhỏ. Vết thương không sâu, nhưng nếu kiểm tra kỹ, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nàng không thể để hắn kiểm tra.
Trong khoảnh khắc, một quyết định táo bạo lóe lên trong đầu Thanh Loan. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ngấn lệ, nhìn hắn đầy oan khuất và tuyệt vọng.
“Thường thị đã nói vậy, nô tỳ còn có thể nói gì nữa?” Nàng nức nở, “Nô tỳ thân phận thấp hèn, không thể tự chứng minh trong sạch. Nếu thường thị đã nghi ngờ, vậy thì… vậy thì xin hãy kiểm tra ngay tại đây!”
Nói rồi, nàng đột ngột đưa tay lên, làm động tác như muốn cởi đai áo.
“Phóng túng!” Ninh Yến Lễ gầm lên một tiếng trầm thấp, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không ngờ nàng lại dám làm ra hành động kinh thế hãi tục như vậy. Hắn là một hoạn quan, người coi trọng lễ giáo và quy củ hơn bất cứ thứ gì. Hành động của Thanh Loan trong mắt hắn là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận.
Hắn bước tới, bàn tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ tay nàng, ngăn nàng lại. “Trước Phượng Nghi Cung, trước mặt bao nhiêu người, ngươi dám làm ô uế thánh địa?”
Thanh Loan bị hắn nắm đau điếng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng đã cược đúng. Hắn sẽ không bao giờ để một chuyện như vậy xảy ra.
Nàng lập tức quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở: “Nô tỳ vì muốn tự chứng minh trong sạch mà nhất thời hồ đồ, xin thường thị tha tội! Nô tỳ thật sự ở cùng Thái tử điện hạ, các cung nhân trong cung đều có thể làm chứng!”
Nàng diễn một màn kịch hoàn hảo, một cung nữ yếu đuối bị oan ức, vì quá sợ hãi mà làm ra hành động dại dột. Ninh Yến Lễ nhìn nàng quỳ dưới chân mình, thân hình nhỏ bé run rẩy, trong lòng vừa tức giận vừa có một cảm giác phức tạp khó tả. Hắn biết nàng đang diễn kịch, nhưng hắn lại không tìm ra được kẽ hở.
Đúng lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, một giọng nói lanh lảnh từ ngoài cửa truyền vào, phá vỡ sự im lặng.
“Nô tỳ Đàn Nhi của Y Lan Điện, tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Ninh thường thị.”
Một tỳ nữ mặc áo màu hồng phấn, tay bưng một chiếc hộp gỗ lim màu đỏ, bước vào. Thanh Loan nhận ra đó là Đàn Nhi, tỳ nữ thân cận của Lý Thục Phi.
Vở kịch chính, cuối cùng cũng bắt đầu.
“Thục phi nương nương nghe tin Thái tử điện hạ bệnh lâu không khỏi, trong lòng vô cùng lo lắng, đặc biệt cho người từ Hoài Nam mang đến một loại thảo dược quý là Thanh Diệp Sơ Phong Thảo, hiến cho Hoàng hậu nương nương để giúp Thái tử mau chóng bình phục.” Đàn Nhi cúi đầu, giọng nói ngọt ngào.
Thanh Loan trong lòng cười lạnh. Thanh Diệp Sơ Phong Thảo, nàng nhớ rất rõ. Loại cỏ này có một đặc tính kỳ lạ, đó là tỏa ra một mùi hương có thể khiến loài mèo trở nên điên cuồng. Kiếp trước, chính vì loại cỏ này mà Lục Hoàng hậu đã bị giá họa là mang điềm gở, khiến mèo trong cung nổi loạn, cuối cùng bị đày vào lãnh cung.
“Ồ? Thục phi có lòng quá.” Hoàng đế Lý Tuân tỏ ra hứng thú.
Đàn Nhi mỉm cười, chuẩn bị mở chiếc hộp ra.
“Khoan đã!” Thanh Loan đột nhiên lên tiếng, cắt ngang hành động của Đàn Nhi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Nàng bước lên trước, quỳ xuống, nói với Hoàng đế và Hoàng hậu: “Bẩm bệ hạ, nương nương, nô tỳ lớn lên ở ven sông Hoài, đối với loại Thanh Diệp Sơ Phong Thảo này có biết một chút. Đây là loại thảo dược vô cùng quý giá, cần phải được xử lý hết sức cẩn thận.”
Đàn Nhi biến sắc: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Thục phi nương nương lại có ý hại Thái tử điện hạ sao?”
“Tỷ tỷ hiểu lầm rồi.” Thanh Loan quay sang Lý Tuân và Lục Hoàng hậu, giọng điệu thành khẩn: “Loại cỏ này trước khi dùng phải được đặt trong hộp băng ướp lạnh suốt ba ngày ba đêm để trung hòa dược tính. Nếu mở ra ngay bây giờ, dược tính sẽ bị hủy hoại, chẳng phải là phụ lòng tốt của Thục phi nương nương sao? Bệ hạ và nương nương nếu cho phép, nô tỳ sẽ lập tức đi lấy hộp băng đến.”
Nàng bịa ra một câu chuyện nghe có vẻ rất hợp lý. Đàn Nhi không biết thực hư ra sao, chỉ có thể đứng im, không dám phản bác.
Lý Tuân suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, vậy mau đi lấy hộp băng đến.”
Hai thái giám nhanh chóng mang một chiếc hộp băng bằng gỗ đỏ ra. Hơi lạnh từ chiếc hộp tỏa ra, khiến không khí xung quanh mát hẳn đi.
Thanh Loan nhận lấy chiếc hộp gỗ từ tay Đàn Nhi đang tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ. Nàng mở nắp hộp băng, một làn khói trắng bốc lên. Bên trong là mấy nhánh cỏ màu xanh biếc, đầu cành có những nụ hoa màu tím.
Trong khoảnh khắc đặt chiếc hộp gỗ vào trong hộp băng, Thanh Loan đã dùng móng tay được giấu trong lòng bàn tay, nhanh như chớp ngắt lấy một mẩu lá và cành nhỏ. Nàng nhanh chóng đóng nắp hộp băng lại, rồi đưa chiếc hộp gỗ rỗng trả lại cho Đàn Nhi.
“Hộp gỗ này rất tinh xảo, tỷ tỷ hãy mang về đi.”
Đàn Nhi tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhưng trước mặt bao nhiêu người, cũng đành phải đưa tay ra nhận.
Ngay lúc đó, Thanh Loan giả vờ trượt tay, làm chiếc hộp rơi xuống. Cả hai cùng hoảng hốt đưa tay ra đỡ.
“Bốp!”
Trong lúc hỗn loạn, tay của hai người va vào nhau. Thanh Loan nhân cơ hội đó, dùng hai ngón tay khéo léo nhét mẩu lá cỏ vào trong tay áo rộng của Đàn Nhi.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, không một ai phát hiện ra.
Đàn Nhi không hoàn thành được nhiệm vụ, mặt mày sa sầm, nhận lại chiếc hộp rỗng rồi hậm hực quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Đàn Nhi, Thanh Loan lặng lẽ dùng khăn tay lau sạch đầu ngón tay của mình. Đúng lúc này, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo quen thuộc.
Nàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy dò xét của Ninh Yến Lễ. Hắn đã nhìn thấy tất cả.
Trái tim Thanh Loan lại một lần nữa đập mạnh.
Đột nhiên, một tiếng mèo kêu a dua vang lên. Một bóng đen từ trên mái hiên lao xuống, nhắm thẳng vào Đàn Nhi!
“A!” Đàn Nhi kinh hãi hét lên.
Ngay sau đó, từ khắp các ngóc ngách, hàng chục con mèo với đủ loại màu sắc lao ra, con nào con nấy đều xù lông, nhe nanh, ánh mắt hung dữ, điên cuồng lao vào tấn công Đàn Nhi.
Cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Các cung nhân la hét, Hoàng đế Lý Tuân sợ hãi lùi lại phía sau. Ninh Yến Lễ chỉ khẽ phất tay, lập tức có hơn mười ảnh vệ áo đen xuất hiện, tạo thành một bức tường người bảo vệ Hoàng đế và Hoàng hậu.
“Mèo nổi điên rồi!” Có người hét lên.
Lũ mèo như bị ma ám, điên cuồng cào cấu, cắn xé Đàn Nhi. Các thị vệ cố gắng xua đuổi nhưng vô ích. Một thị vệ rút đao ra, định chém chết một con, nhưng một thái giám già đã vội ngăn lại: “Không được giết! Mèo có linh tính, giết chúng sẽ rước tà khí vào người!”
Đúng lúc đó, những con mèo đang điên cuồng bỗng nhiên lần lượt ngã lăn ra đất, co giật rồi nằm im bất động.
Cảnh tượng quỷ dị khiến mọi người kinh hãi. Đàn Nhi mặt mày tái mét, toàn thân đầy vết máu, sợ hãi đến mức không nói nên lời.
“Bắt ả ta lại.”
Giọng nói lạnh như băng của Ninh Yến Lễ vang lên, kéo mọi người ra khỏi sự kinh hoàng. Các thị vệ lập tức xông lên, bắt giữ Đàn Nhi đang gần như hóa điên.
Sau một hồi hỗn loạn, Hoàng đế Lý Tuân ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh túa ra, thở hổn hển. Ninh Yến Lễ liếc mắt ra hiệu, các ngự y vội vàng tiến lên bắt mạch cho Hoàng đế.
“Bệ hạ, tỳ nữ này mang theo tà vật, gây ra điềm gở, tuyệt đối không thể giữ lại. Hiện tại nên xử lý thế nào?” Ninh Yến Lễ đúng lúc lên tiếng, rõ ràng là muốn lấy mạng Đàn Nhi.
“Trượng斃 (đánh chết bằng gậy).” Lý Tuân nghiến răng nói ra hai từ.
Không khí trong sân trở nên nặng nề, mùi máu tanh xộc vào mũi. Từng tiếng gậy gỗ đập vào da thịt vang lên, hòa cùng tiếng la hét thảm thiết ngày càng yếu ớt của Đàn Nhi.
Thanh Loan lặng lẽ đứng đó, nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra. Nàng biết, ván cờ này, nàng đã thắng bước đầu tiên. Nàng liếc nhìn về phía Ninh Yến Lễ, bóng người mặc áo bào màu mực thẫm đứng sừng sững giữa khung cảnh hỗn loạn, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hắn có thể là một con dao hai lưỡi, nhưng để đối phó với Lý Mộ Lăng, nàng cần con dao sắc bén nhất.
Ánh mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau. Lần này, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, ngoài sự nghi ngờ, dường như còn có thêm một chút hứng thú không thể che giấu.