Chương 2 : Giao Ước Dưới Trăng

Gió đêm lướt qua sân phủ, mang theo hơi lạnh se sắt của đầu xuân. Lời nói của Thẩm Chi Ý, nhẹ nhàng như gió thoảng, lại như sấm sét đánh thẳng vào tâm trí Lục Tiêu. Vị Đại tướng quân quanh năm chinh chiến, người đã đối mặt với vạn quân, chém giết nơi sa trường mà không hề run sợ, giờ đây lại đứng sững như trời trồng, toàn thân cứng đờ. Cướp dâu? Nàng đang nói gì vậy? Hắn có nghe nhầm không?

Đôi mắt thâm trầm của Lục Tiêu dán chặt vào gương mặt nàng, cố gắng tìm kiếm một tia đùa cợt hay điên rồ. Nhưng không, trong đôi mắt phượng kia chỉ có sự kiên định và một chút mong chờ khó tả. Nàng là Ngũ công chúa, cành vàng lá ngọc được phụ hoàng yêu chiều hết mực, còn hắn… hắn là một võ tướng thô kệch, kẻ mà nàng luôn né tránh như tránh tà. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sau đêm nay, hắn sẽ chôn chặt mối tình này vào tận đáy lòng, lặng lẽ nhìn nàng hạnh phúc bên người nàng chọn. Nhưng nàng lại xuất hiện, nói với hắn những lời kinh thiên động địa này.

“Công chúa,” Lục Tiêu cất giọng, thanh âm vốn trầm ổn giờ đây lại khàn đi trông thấy. “Người biết mình đang nói gì không? Tội cướp dâu công chúa, có thể tru di cửu tộc.”

Thẩm Chi Ý khẽ cười, nụ cười của nàng dưới ánh đèn lồng đỏ càng thêm ma mị. “Ta đương nhiên biết. Nhưng nếu so với việc phải sống cả đời với một kẻ mà ta không yêu, sống trong một cuộc hôn nhân sắp đặt đầy giả dối, thì tội tru di cửu tộc cũng có đáng là gì?”

Nàng bước tới một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong veo không một chút tạp niệm. “Lục Tiêu, ta biết chàng không phải là kẻ nhát gan. Ta cũng biết, chàng dám làm. Vấn đề là, chàng có muốn làm hay không mà thôi.”

Những lời này như một liều thuốc độc ngọt ngào, từ từ ăn mòn lý trí sắt đá của Lục Tiêu. Hắn làm sao có thể không muốn? Hắn đã mơ về ngày này không biết bao nhiêu lần trong những đêm dài cô độc nơi biên ải. Hình ảnh của nàng là ánh sáng duy nhất sưởi ấm trái tim băng giá của hắn. Hắn quay về kinh thành, mang theo chiến công, không phải để cầu vinh hoa phú quý, mà chỉ để có đủ tư cách đứng trước mặt hoàng đế, cầu xin được cưới nàng. Nhưng nàng đã từ chối.

“Tại sao?” Lục Tiêu hỏi, giọng nói vẫn còn đầy hoài nghi. “Tại sao lại là ta? Công chúa không phải rất ghét ta sao?”

“Đúng vậy,” Thẩm Chi Ý thẳng thắn thừa nhận. “Kiếp trước… à không, trước đây ta quả thật rất ghét chàng. Ta ghét sự thô lỗ của chàng, ghét việc chàng lúc nào cũng im lặng, và ghét cả mùi máu tanh trên người chàng. Ta đã ngu ngốc cho rằng một thư sinh nho nhã như Lâm Tạ mới là bến đỗ bình yên của mình.” Nàng dừng lại, trong mắt ánh lên sự mệt mỏi và chán ghét sâu sắc. “Nhưng ta đã lầm. Đêm nay, ta mới nhận ra, sự nho nhã của hắn chỉ là lớp mặt nạ che đậy cho một trái tim đầy toan tính và giả dối. Ta không muốn cuộc đời mình bị hủy hoại trong tay một kẻ như vậy.”

Nàng không thể nói cho anh biết về kiếp trước, nhưng nàng có thể dùng những lý do hợp tình hợp lý nhất để thuyết phục anh. Nàng biết, với tính cách của Lục Tiêu, anh sẽ không truy hỏi đến cùng. Chỉ cần nàng cho anh một lý do, một tia hy vọng, anh sẽ tin.

Nàng lấy trong tay áo ra con dao găm nạm bảo thạch, món quà cưới của anh. “Và đây, món quà này đã giúp ta nhận ra, ai mới là người thật lòng muốn bảo vệ ta.”

Ánh mắt Lục Tiêu dao động. Hắn nhìn con dao găm trên tay nàng, rồi lại nhìn nàng. Trái tim tưởng chừng đã chết lặng của hắn lại bắt đầu đập rộn lên từng hồi. Hy vọng, thứ mà hắn tưởng đã dập tắt, giờ đây lại bùng lên mạnh mẽ.

“Ta không yêu cầu chàng phải cướp dâu ngay lập tức. Đó là đại tội, ta không muốn liên lụy đến chàng và cả Lục gia quân.” Thẩm Chi Ý nói tiếp, giọng nàng dịu lại. “Ta chỉ muốn chàng biết rằng, ta sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Ta sẽ tìm cách để thoát ra. Và trong thời gian đó, ta cần sự giúp đỡ của chàng. Lục Tiêu, chàng có bằng lòng giúp ta không?”

Đây không còn là một lời đề nghị điên rồ, mà là một lời cầu cứu. Lục Tiêu làm sao có thể từ chối? Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng.

“Ta sẽ bảo vệ công chúa.” Anh nói, từng chữ chắc nịch. “Bất kể người muốn làm gì, ta sẽ luôn ở phía sau người. Chỉ cần công chúa cần, Lục Tiêu này, tính mạng cũng có thể không cần.”

Thẩm Chi Ý mỉm cười, một nụ cười thật sự rạng rỡ. Nàng biết anh sẽ nói vậy. Giao ước đã được định, không cần thêm bất kỳ lời thề thốt nào nữa. Nàng lùi lại một bước, khẽ cúi đầu. “Vậy, ta ở trong phủ chờ tin của Đại tướng quân.”

Nói rồi, nàng xoay người, bóng dáng mảnh mai trong chiếc áo choàng nhanh chóng hòa vào bóng đêm, chỉ để lại Lục Tiêu đứng một mình dưới ánh đèn lồng, trái tim đập loạn nhịp, trong lòng vừa có sự ngọt ngào của hy vọng, vừa có sự nặng trĩu của một lời giao ước sinh tử. Anh biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng chỉ cần có nàng, hắn không sợ hãi bất cứ điều gì.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ, phủ công chúa vẫn chìm trong một sự im lặng kỳ lạ. Không khí không hề mang sự ấm áp, ngọt ngào của một gia đình mới, mà lại căng thẳng và lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lâm Tạ lê bước chân mỏi mệt từ sân sau trở về. Cả đêm qua, hắn đã phải quần quật bên cối đá, hai bàn tay vốn chỉ quen cầm bút giờ đây phồng rộp và đau rát. Sự nhục nhã và phẫn uất cuộn trào trong lòng hắn, nhưng trên gương mặt, hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ ôn hòa, nho nhã. Hắn nghĩ rằng sau một đêm, cơn giận của công chúa có lẽ đã nguôi ngoai. Nàng yêu hắn như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ đối xử tàn nhẫn với hắn mãi.

Hắn bước vào chính sảnh, thấy Thẩm Chi Ý đã ngồi ngay ngắn ở đó, đang ung dung thưởng trà. Nàng đã thay một bộ thường phục màu hồng nhạt, mái tóc đen được búi gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ thanh tao, cao quý.

“Công chúa,” hắn cất tiếng, giọng nói có phần mệt mỏi. “Ta đã xay xong hạnh nhân theo ý người. Không biết chè hạnh nhân có vừa miệng công chúa không?”

Thẩm Chi Ý đặt tách trà xuống, nàng không nhìn hắn, chỉ hờ hững nói: “Có lòng là được. Tay nghề của Phò mã, bản công chúa tin là tất cả hạ nhân trong phủ đều đã được nếm thử và tấm tắc khen ngợi rồi.”

Lời nói của nàng như một cái tát vô hình giáng vào mặt Lâm Tạ. Hắn cố nén giận, bước tới gần hơn. “Công chúa, chuyện đêm qua, có phải ta đã làm gì khiến người phật lòng không? Nếu có, xin công chúa chỉ rõ, ta nhất định sẽ sửa đổi.”

Lúc này, Thẩm Chi Ý mới ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén như dao. “Phò mã, ngươi không làm gì sai cả.” Nàng dừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên. “Chỉ là ngươi đã quên mất thân phận của mình. Ngươi là Phò mã do bản công chúa chọn, là người của bản công chúa. Việc hầu hạ ta, làm vui lòng ta, đó là bổn phận của ngươi. Ngươi có hiểu không?”

Lâm Tạ sững người. Nàng đang nói gì vậy? Bổn phận? Hắn là chồng nàng, không phải nô tài của nàng. Nhưng nhìn vào đôi mắt không một chút tình cảm của Thẩm Chi Ý, hắn hiểu rằng, mọi sự phản kháng lúc này đều là vô ích.

“Ta… ta hiểu.” Hắn khó khăn đáp.

“Tốt.” Thẩm Chi Ý hài lòng gật đầu. “Mau đi thay y phục đi. Hôm nay là ngày đầu tiên sau hôn lễ, theo lệ, chúng ta phải vào cung thỉnh an Mẫu hậu. Đừng để bộ dạng mệt mỏi này của ngươi làm mất mặt bản công chúa.”

Nàng ra lệnh một cách tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên. Lâm Tạ chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh. Khi hắn quay lưng đi, Thẩm Chi Ý nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt không có chút cảm xúc nào. Cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu. Nàng sẽ từ từ, từng chút một, lột bỏ lớp mặt nạ của hắn, để hắn phải nếm trải tất cả những đau khổ và nhục nhã mà nàng đã phải chịu đựng.

Sự thay đổi đột ngột của công chúa khiến tất cả người hầu trong phủ, từ Vân Cẩm đến Kim ma ma, đều cảm thấy hoang mang. Bọn họ không hiểu tại sao vị công chúa vốn dịu dàng, yêu chiều Phò mã hết mực, chỉ sau một đêm lại trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy. Những hạt giống nghi ngờ bắt đầu được gieo mầm, một bầu không khí căng thẳng và đầy bí ẩn bao trùm lên toàn bộ phủ công chúa.




LIÊN HỆ ADMIN