Chương 2 : Lời Sắc Mưu Sâu

Tống Khanh Vân bước đi khoan thai, tà váy xanh biếc lướt trên nền đá cẩm thạch không một tiếng động, tựa như một đóa sen xanh lặng lẽ trôi giữa dòng nước. Nàng không liếc nhìn Đồng Nguyệt, chỉ hờ hững cất tiếng, giọng nói bình thản như mặt hồ thu phẳng lặng: “Đồng Nguyệt, ngươi vào phủ từ năm bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi đột ngột và xa cách khiến Đồng Nguyệt thoáng giật mình, nhưng ả nhanh chóng lấy lại vẻ lanh lợi thường ngày. Ả rảo bước theo sau, khéo léo chen vào vị trí bên phải của Tống Khanh Vân, cố ý đẩy Ngọc Trúc đang lo lắng sang một bên. Đây là vị trí của đại nha hoàn thân cận nhất, một vị trí mà ả hằng ao ước. “Bẩm tiểu thư, nô tỳ ba tuổi đã được bán vào Tống gia, từ nhỏ đã được ân điển hầu hạ bên cạnh người ạ.”

“Vậy sao?” Tống Khanh Vân dừng bước, xoay người lại. Dưới mái hiên cong cong chạm trổ tinh xảo, ánh chiều tà hắt lên gương mặt nàng một tầng sáng mờ ảo, khiến nụ cười của nàng trông vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lẽo. “Ta nhớ năm đó, là ta thấy ngươi gầy gò đáng thương, cha ngươi vì nợ cờ bạc mà bán ngươi cho bọn buôn người, ta mới bỏ tiền tiêu vặt ra mua lại khế ước bán thân của ngươi. Tống gia ta đối với ngươi, có thể nói là có ân tái tạo.”

Hai chữ “ân tái tạo” được nàng nhấn mạnh, nhẹ nhàng mà lại nặng tựa ngàn cân. Đồng Nguyệt nghe vậy, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, một dự cảm chẳng lành len lỏi như rắn độc. Ả vội vàng quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, trán đập xuống nền đá nghe “cốp cốp”: “Ơn đức của tiểu thư, Đồng Nguyệt khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên! Nô tỳ xin thề sẽ một lòng một dạ trung thành với tiểu thư!”

“Trung thành?” Tống Khanh Vân lặp lại hai từ này, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một áp lực vô hình. Nàng cúi người xuống, ngón tay thon dài, trắng nõn khẽ nâng cằm Đồng Nguyệt lên, ép ả phải nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt nàng giờ đây sâu thẳm, đen láy, tựa như vực sâu vạn trượng có thể nuốt chửng linh hồn người khác. “Ngươi nói xem, lòng trung thành của ngươi đáng giá bao nhiêu? Có đủ để đổi lấy mấy món trang sức mà biểu tỷ Ngu Âm Âm lén cho ngươi không? Hay là đủ để đổi lấy lời hứa hão của ả, rằng sau này sẽ cho ngươi làm thiếp của Từ Dực công tử?”

Từng lời nói của Tống Khanh Vân không lớn, nhưng lại như sấm sét đánh thẳng vào đầu Đồng Nguyệt. Sắc mặt ả trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run rẩy không kiểm soát, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Ả không thể tin được, những chuyện này… những chuyện này tiểu thư làm sao có thể biết được? Chúng vốn là bí mật chỉ có trời biết đất biết, và Ngu Âm Âm. Ả ta đã thề thốt sẽ không bao giờ tiết lộ!

“Tiểu… tiểu thư… người… người nói gì vậy… nô tỳ không hiểu…” Ả lắp bắp, cố gắng chối cãi trong vô vọng.

“Không hiểu?” Tống Khanh Vân cười lạnh, nụ cười đẹp đến nao lòng nhưng lại khiến người ta lạnh buốt. “Vậy để ta nói cho ngươi hiểu. Ngươi cho rằng những lần lén lút đến viện của Ngu Âm Âm, những lần ngươi đem chuyện của ta kể cho ả nghe, ta đều không biết sao? Con chuột sống trong nhà lâu ngày, cũng nên biết ai mới là chủ nhân thực sự.”

Kiếp trước, chính con tiện tỳ này đã nhiều lần thêm mắm dặm muối, gây chia rẽ tình cảm giữa nàng và anh trai, cũng chính ả đã bỏ thuốc vào trà của nàng, khiến nàng mê man bất tỉnh, tạo cơ hội cho Ngu Âm Âm tiếp cận Từ Dực. Ngu Âm Âm quả là cao tay, cài một con cờ hữu dụng như vậy bên cạnh nàng. Ký ức đau thương ùa về, ánh mắt Tống Khanh Vân càng thêm lạnh lẽo.

Đồng Nguyệt hoàn toàn sụp đổ, biết rằng không thể chối cãi được nữa. Ả dập đầu xuống đất đến mức trán rớm máu, tiếng khóc nức nở. “Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ biết tội rồi! Là Ngu tiểu thư ép buộc nô tỳ! Nô tỳ không dám trái lời người!”

“Ép buộc?” Tống Khanh Vân đứng thẳng dậy, nhìn ả bằng ánh mắt khinh bỉ. “Ta không thích nghe những lời dối trá. Ngươi là tự mình tham lam, tự mình ngu xuẩn, tự mình chọn con đường phản bội. Tướng quân phủ không nuôi kẻ có hai lòng.”

Nàng quay đi, không thèm nhìn ả thêm một giây nào. “Người đâu! Lôi ả xuống, đánh mười trượng, rồi đưa đến viện của biểu tiểu thư. Cứ nói là ta thấy ả hầu hạ không chu đáo, không xứng ở lại bên cạnh ta, đưa sang đó học hỏi quy củ.”

Giết ả thì quá dễ dàng, lại bẩn tay mình. Để ả sống, trở thành một con cờ trong tay nàng, một cái gai trong mắt Ngu Âm Âm, mới là thú vị. Nàng muốn Ngu Âm Âm phải nếm trải cảm giác bị chính người mình tin tưởng phản bội, muốn xem thử bộ mặt bạch liên hoa của cô ta sẽ méo mó đến mức nào khi nhận lấy “món quà” này.

Đồng Nguyệt bị lôi đi, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp sân. Tống Khanh Vân phớt lờ, đi thẳng vào chính sảnh. Vừa bước vào, một giọng nói chanh chua đã vang lên.

“Tống Khanh Vân, ngươi đi đâu mà giờ mới về? Bắt bản tiểu thư phải chờ lâu như vậy, ngươi có biết tội không?”

Từ Gia Nhạc, em gái ruột của Từ Dực, đang ngồi vắt chân trên ghế, tay cầm một quả nho, vẻ mặt kênh kiệu. Kiếp trước, vì muốn lấy lòng Từ Dực, Tống Khanh Vân đã đối xử với ả ta như cô em chồng tương lai, nhẫn nhịn mọi sự quá đáng. Nhưng giờ thì khác.

Tống Khanh Vân lướt mắt qua ả ta, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một vật không đáng bận tâm. Nàng không nói gì, định đi thẳng qua.

“Ngươi dám làm lơ ta?” Từ Gia Nhạc tức giận, đứng phắt dậy chặn đường nàng. “Ngươi đừng tưởng có hôn ước với anh trai ta là có thể lên mặt!”

“Lên mặt?” Tống Khanh Vân cuối cùng cũng dừng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai. “Từ tiểu thư, ngươi nói xem, ở cái kinh thành này, là Tướng quân phủ của ta có thể diện, hay là Từ gia nhà ngươi có thể diện? Ngươi là cái thá gì mà dám ở đây lớn tiếng với ta?”

Từ Gia Nhạc sững sờ. Ả chưa bao giờ thấy Tống Khanh Vân nói chuyện sắc bén và đầy khí thế như vậy. “Ngươi… ngươi ăn phải gan hùm mật gấu rồi à?”

“Không phải gan hùm mật gấu, mà là ta chợt nhận ra, đối với một số người, không cần phải giữ kẽ.” Tống Khanh Vân vươn tay, lấy tấm thiệp mời săn mùa đông từ tay tỳ nữ của Từ Gia Nhạc, lật xem qua loa. “Mùa săn năm nay do Từ gia tổ chức sao? Đúng là chuyện lạ. Từ gia các ngươi vừa mới phất lên được vài năm, cũng học đòi làm chuyện của thế gia vọng tộc rồi à?”

Từ gia chỉ là một gia tộc mới nổi, dựa vào chút công lao buôn bán quân lương mà có được địa vị. Muốn tổ chức một buổi săn mùa đông quy mô lớn, mời gọi các thế gia vọng tộc, nếu không có cái danh Tướng quân phủ chống lưng, e là chẳng có mấy ai thèm đến.

Từ Gia Nhạc bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng. “Anh trai ta bảo ta đích thân mang thiệp mời đến. Ngươi đi hay không thì tùy!” Ả ném ra một câu hằn học.

“Đi chứ, sao lại không đi.” Tống Khanh Vân cười. “Một màn kịch hay như vậy, sao ta có thể bỏ lỡ?” Mùa săn năm trước, chính tại đây, Từ Dực đã cứu Ngu Âm Âm khỏi một con ngựa hoang, dàn dựng nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân, khiến nàng trở thành trò cười cho cả kinh thành. Kiếp này, sân khấu vẫn là của họ, nhưng người viết kịch bản sẽ là nàng.

Nàng cất tấm thiệp vào tay áo, rồi lạnh lùng ra lệnh cho gia nhân: “Khách đã đến lúc phải về. Tiễn Từ tiểu thư ra khỏi phủ. Nhớ kỹ, sau này không có lệnh của ta, không được cho hạng người không có giáo dưỡng này bước vào Tướng quân phủ nửa bước.”

“Ngươi… ngươi dám đuổi ta?” Từ Gia Nhạc không tin vào tai mình.

Nhưng đám gia nhân của Tướng quân phủ chỉ nghe lệnh chủ nhân. Hai người tiến lên, không nói một lời, “mời” Từ Gia Nhạc ra ngoài. Tiếng chửi bới của ả ta nhỏ dần rồi tắt hẳn sau cánh cổng lớn.

Giải quyết xong phiền phức, Tống Khanh Vân đang định về phòng thì một giọng nói dịu dàng, yếu ớt vang lên từ phía sau.

“Muội muội, sao lại nổi giận lớn như vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói, sao lại đuổi Gia Nhạc muội ấy đi như thế?”

Ngu Âm Âm bước ra từ một góc khuất, vẫn là bộ dáng bạch liên hoa quen thuộc, đôi mắt ngấn nước, ra vẻ lo lắng.

Tống Khanh Vân quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Ngu Âm Âm, trong lòng chỉ thấy ghê tởm.

“Biểu tỷ.” Nàng khẽ gọi, giọng nói không chút cảm xúc. “Tỷ đến thật đúng lúc. Vừa hay, ta cũng có chuyện muốn nói với tỷ.”

Nụ cười trên môi nàng sâu hơn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng. “Ta vừa nằm mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, ta thấy mình chết thảm, thấy Tướng quân phủ tan hoang, thấy cha và anh trai đầu rơi máu chảy. Ta còn thấy một đôi cẩu nam nữ, tay nhuốm máu người thân của ta, đang cười nói vui vẻ trên sự sụp đổ của gia tộc mình.”

Nàng bước lại gần Ngu Âm Âm, ghé sát vào tai cô ta, thì thầm bằng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: “Tỷ nói xem, giấc mơ này… có chân thật không?”

Gương mặt Ngu Âm Âm trong phút chốc cứng đờ, nụ cười dịu dàng tắt ngấm, đồng tử co rút lại vì kinh hoàng.




LIÊN HỆ ADMIN