Chương 2 : Lời Thăm Dò
Hứa Dạ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô sẽ gặp lại Giang Ngạn vào sáng hôm sau. Đêm đó, cô trằn trọc không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường. Rốt cuộc cô phải đối mặt với Giang Ngạn thế nào đây? Liệu anh có trách móc cô không? Cô có nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không? Cô lại sợ đối mặt với những ánh mắt lạnh nhạt của Giang Ngạn, dù đã cố gắng chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất. Hứa Dạ nằm mơ mơ màng màng, giữa cơn mơ chợt có tiếng động xôn xao. Cô lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn về phía chiếc váy ballet ở đầu giường. Chiếc váy vẫn treo ở đó, im lìm, tĩnh lặng như biển đêm. Hứa Dạ ôm đầu gối ngồi, cả đêm không ngủ được. Từ trước đến nay cô vẫn là một người như vậy, không dễ dàng thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Cho dù trong lòng có hỗn loạn đến đâu, cô vẫn có thể giả vờ bình tĩnh để đánh lừa mọi người.
Lần cuối cùng Hứa Dạ khóc là khi cô mười ba tuổi, sau cái chết của chị gái. Nước mắt của cô đã rơi cạn hết rồi.
Sáng hôm sau, Hứa Dạ thức dậy sớm. Cô thay một bộ đồ màu đen, trang điểm tinh tế, cố gắng giấu đi quầng thâm dưới mắt. Để che giấu tâm trạng bồn chồn, cô đeo một chiếc kính râm to bản.
Quán cà phê rất gần nhà cô, chỉ cách đó ba ngàn mét. Cô bước từng bước một, đi bộ từ nhà đến đó. Quán cà phê yên tĩnh và vắng vẻ. Diệp Chiêu ngồi đối diện với Hứa Dạ, hắn trông già hơn cô nghĩ, khóe mắt có nếp nhăn, tóc có vài sợi bạc, thoạt nhìn trông như một người đàn ông thành đạt đã trung niên. Diệp Chiêu mặc một bộ vest màu xanh navy, cà vạt đỏ tươi, toát lên vẻ tinh ranh của một lão cáo già. Hắn gọi một tách cà phê đen không đường, ngồi đó, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hứa Dạ.
Hứa Dạ nhận ra, hắn ta là Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu là một người không dễ đối phó, nhưng Hứa Dạ tin rằng cô có thể đối phó với hắn. Hứa Dạ gật đầu với hắn, hỏi: “Ông có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Diệp Chiêu cười tủm tỉm: “Hứa Dạ, tôi biết tại sao cô lại muốn tiếp cận tôi.”
Hứa Dạ kinh ngạc, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc ra ngoài. Cô cười lạnh, không nói gì, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang, tao nhã.
“Cô có thù với tôi?” Diệp Chiêu nghiêng đầu, đôi mắt hắn sắc lạnh như dao, như thể có thể xuyên thấu trái tim người khác, xem xem cô đang nghĩ gì.
Hứa Dạ nhếch môi: “Ông đang nói gì vậy? Ông là ân nhân của đoàn ballet, cũng là ân nhân của tôi. Nếu không có ông, tôi không thể có được vị trí vũ công chính, và cũng không thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình.”
Diệp Chiêu không đáp lời, ngón tay hắn không ngừng gõ nhẹ lên bàn. Hắn uống một ngụm cà phê, rồi đột nhiên nói: “Tối qua cô đã gọi điện cho ai?”
“Tôi không gọi điện cho ai cả.” Hứa Dạ phủ nhận.
“Là thật sao?” Hắn ta khẽ nhếch môi, cười đầy ẩn ý. Hứa Dạ không đáp lời, nghĩ: Anh ta đang thăm dò mình, chắc chắn.
Diệp Chiêu bỗng nhiên nói: “Tôi rất thích Tống Dung, rất thích điệu múa ‘Cái chết của chim họa mi’ của cô ấy. Tôi đã xem rất nhiều lần, và càng xem tôi càng cảm thấy đây là một điệu múa kinh điển. Cô Hứa, tôi hy vọng cô có thể múa được điệu múa này, để tôi được nhìn lại bóng dáng của Tống Dung.”
Hứa Dạ im lặng, trái tim như bị một tảng đá đè nặng. “Cái chết của chim họa mi” là điệu múa đã đưa Tống Dung lên đỉnh cao danh vọng, nhưng cũng là điệu múa mà cô ấy đã mặc khi rơi lầu. Điệu múa này đã được Tống Dung trình diễn ở Liên hoan Ballet Quốc tế, cũng đã từng được Hứa Dạ xem qua video. Hứa Dạ nhớ rất rõ điệu múa này có động tác xoay fouetté ba mươi sáu vòng.
Để có thể đi được con đường này, để có thể tiếp cận Diệp Chiêu, Hứa Dạ đã khổ luyện điệu múa này. Cô có thể múa điệu múa này, thậm chí có thể múa đẹp hơn Tống Dung.
Hứa Dạ chỉ đáp lại một câu: “Ông nghĩ xem.” Cô đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ để đạt được mục tiêu của mình.
Diệp Chiêu đột nhiên thay đổi chủ đề: “Gần đây tôi có một bữa tiệc tối, có muốn tham gia cùng tôi không?”
Hứa Dạ không chút do dự, gật đầu đồng ý. Diệp Chiêu cười khẩy: “Tôi nghĩ cô sẽ đồng ý.”
Hai người nói chuyện thêm một lát, Hứa Dạ muốn tiếp tục giả vờ câm, nhưng Diệp Chiêu lại đột nhiên nói: “Hứa Dạ, tôi biết cô không bị câm, tối qua cô đã nói chuyện.”
Hứa Dạ sửng sốt, hắn ta làm sao biết được? Rốt cuộc cô đã bị bại lộ từ khi nào? Có phải hắn ta đã cài người theo dõi cô không?
Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt của Hứa Dạ, biết mình đã đoán đúng, cười nói: “Cô không cần lo lắng, tôi không có ác ý với cô, chỉ là muốn biết thêm về cô. Tôi là một người đàn ông, cũng cần có cảm giác được người khác quan tâm. Tôi thích cô, bởi vì cô rất giống Tống Dung.” Hứa Dạ không nói gì, cảm thấy bị xúc phạm.
Diệp Chiêu đột nhiên ghé sát vào cô, hạ giọng nói: “Cô có biết không, lông vũ trên bộ trang phục biểu diễn của Tống Dung có vấn đề. Đó là lông của chim gõ kiến đầu đen, loài chim này đã được liệt vào Sách Đỏ, rất quý hiếm. Chắc chắn Tống Dung đã tiếp xúc với những kẻ buôn lậu động vật quý hiếm.”
Hứa Dạ càng ngày càng kinh ngạc. Hắn ta biết mọi chuyện, tại sao vẫn không nói cho cô biết? Hay là, hắn ta đang cố ý che giấu điều gì đó?
Diệp Chiêu dựa vào ghế, thờ ơ nói: “Tôi nghĩ cô cũng có thể đoán ra được, tôi đã giúp đỡ Tống Dung rất nhiều, và cô ấy cũng giúp tôi rất nhiều. Cô ấy là một người rất thông minh, rất hiểu chuyện, luôn biết nên làm gì để tốt cho bản thân. Tôi hy vọng cô cũng có thể như vậy.”
Lời nói của Diệp Chiêu như một lời cảnh báo, một lời đe dọa. Hứa Dạ siết chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô biết, mình đang đi trên một con đường rất nguy hiểm.
Diệp Chiêu nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi trước đây. Tối mai tôi sẽ đến đón cô. Nhớ mặc đẹp một chút.” Nói xong, Diệp Chiêu đứng dậy, quay lưng bước đi. Bóng lưng hắn ta cao lớn, trong ánh sáng mờ ảo của quán cà phê, trông càng thêm khó đoán.
Hứa Dạ nhìn theo bóng lưng Diệp Chiêu, lòng cô nặng trĩu. Hắn ta rốt cuộc là kẻ thù hay đồng minh? Mục đích của hắn ta là gì?
Khoảng mười phút sau, Giang Ngạn đến. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean, trông trẻ trung và tràn đầy sức sống. Giang Ngạn vẫn đẹp trai như ngày nào, nhưng ánh mắt anh lại đầy vẻ lạnh lùng và xa cách.
Hứa Dạ cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng trái tim cô vẫn đập loạn xạ. Cô đã nhiều năm không gặp anh, cô nên nói gì đây?
Giang Ngạn ngồi xuống đối diện Hứa Dạ, gọi một tách trà xanh. Anh đặt một tập tài liệu lên bàn, nói: “Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng về lông chim trên bộ trang phục biểu diễn của Tống Dung. Đúng như tôi nói, đó là lông của chim gõ kiến đầu đen. Loài chim này phân bố ở Ấn Độ và Sri Lanka, ở Trung Quốc rất hiếm, chỉ có thể có được thông qua buôn lậu.”
Hứa Dạ gật đầu, cô đã biết điều này qua email.
Giang Ngạn tiếp tục: “Theo điều tra của tôi, có một đường dây buôn lậu động vật quý hiếm lớn đang hoạt động ở Hoàng Sơn. Người đứng đầu đường dây này là một kẻ rất bí ẩn, ít khi lộ diện. Hắn ta có thế lực rất mạnh, thậm chí có thể thao túng một số quan chức cấp cao.”
Hứa Dạ nắm chặt tay, cô đoán Diệp Chiêu có thể là một trong số đó.
Giang Ngạn nhìn thẳng vào mắt Hứa Dạ, nói: “Anh biết em muốn điều tra nguyên nhân cái chết của chị gái em. Anh cũng muốn giúp em. Nhưng con đường này rất nguy hiểm, em có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
Hứa Dạ kiên quyết: “Tôi không sợ. Tôi phải tìm ra sự thật, phải trả lại công bằng cho chị gái tôi.”
Giang Ngạn thở dài: “Em vẫn cố chấp như vậy. Anh đã biết chuyện em cố tình nói dối để chia tay anh. Anh cũng biết em cố tình tiếp cận Diệp Chiêu để điều tra. Anh hiểu nỗi đau của em, nhưng anh không muốn em tự mình lao vào nguy hiểm.”
Hứa Dạ không nói gì, cô cúi đầu, lòng cô tràn đầy cảm giác tội lỗi. Cô đã tổn thương Giang Ngạn rất nhiều.
Giang Ngạn đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Dạ. Hứa Dạ ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên. Giang Ngạn thu tay lại, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn: “Anh biết em làm tất cả là vì Tống Dung. Em không cần phải chịu đựng một mình.”
Hứa Dạ cảm thấy mắt mình cay xè. Cô muốn khóc, nhưng cô đã thề sẽ không bao giờ khóc nữa.
Giang Ngạn tiếp tục: “Anh đã điều tra thêm về Diệp Chiêu. Hắn ta có một quá khứ khá phức tạp, và có vẻ như hắn ta có liên quan đến một số vụ án khác ngoài vụ án của Tống Dung.”
Hứa Dạ cảm thấy hy vọng lóe lên trong lòng. Có lẽ, Giang Ngạn có thể giúp cô tìm ra sự thật.
Giang Ngạn nói: “Anh sẽ giúp em. Nhưng em phải hứa với anh, em sẽ không làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Em phải tin tưởng anh, và chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra sự thật.”
Hứa Dạ nhìn Giang Ngạn, ánh mắt cô tràn đầy sự biết ơn. Cô gật đầu, khẽ nói: “Cảm ơn anh, Giang Ngạn.” Giọng cô khàn khàn, nhưng đầy chân thành.
Giang Ngạn mỉm cười, nụ cười của anh sưởi ấm trái tim Hứa Dạ. Anh nói: “Vậy thì tốt. Bây giờ, em hãy kể cho anh nghe mọi chuyện về Diệp Chiêu mà em biết. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”
Hai người ngồi lại, Hứa Dạ bắt đầu kể cho Giang Ngạn nghe về những gì cô đã trải qua, về Diệp Chiêu, và về những nghi ngờ của cô. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi có Giang Ngạn bên cạnh, cùng cô đối mặt với mọi chuyện.