Chương 2 : Chương 2: Lòng Tốt Bất Ngờ
Mưa vẫn nặng hạt, quất vào không gian một màu trắng xóa, lạnh lẽo. Dưới mái hiên Dịch U đình, ánh đèn lồng leo lét hắt lên gương mặt Tống Tuân những vệt sáng tối lập lòe, khiến nụ cười mỉa mai của hắn càng thêm quỷ dị. Hắn vẫn cầm con dao găm, nhưng không hề có ý định làm gì nàng. Hắn chỉ nhìn, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của chính con dao đó, xuyên qua lớp vỏ nhút nhát của Dung Diên, phơi bày toàn bộ sự sợ hãi và hoảng loạn của nàng.
Dung Diên cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Nàng đã thất bại. Không chỉ thất bại trong việc kết liễu hắn, mà còn tự đẩy mình vào một tình thế còn nguy hiểm hơn. Giờ đây, hắn đã biết nàng muốn lấy mạng hắn. Hắn sẽ làm gì? Giết nàng ngay tại đây để bịt miệng? Hay sẽ nói chuyện này cho hoàng tỷ, để hoàng tỷ trừng phạt nàng vì dám động đến “món đồ chơi” của chị ấy? Dù là khả năng nào, kết cục của nàng cũng sẽ vô cùng thê thảm. Dũng khí mà nàng gom góp suốt cả một ngày trời đã tan biến sạch sẽ như bọt xà phòng, chỉ còn lại sự run rẩy bản năng.
“Ta… ta chỉ thấy ngươi ngất đi,” nàng cố gắng nặn ra một lý do, giọng nói run rẩy đến đáng thương, “ta muốn… muốn xem ngươi có sao không.”
Lời giải thích này đến chính nàng còn không tin nổi. Ai lại đi xem người khác có sao không mà lại mang theo dao găm sắc lẹm?
Tống Tuân bật ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười trầm thấp hòa lẫn với tiếng ho khan vì bệnh. Hắn chống một tay xuống nền đất, gắng gượng đứng thẳng dậy. Dù đã quỳ trong mưa suốt một ngày một đêm, cơ thể suy nhược, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như một cây tùng giữa bão tuyết. Hắn bước một bước về phía nàng, mỗi bước đi đều chậm chạp nhưng lại mang theo một áp lực vô hình khiến Dung Diên phải lùi lại.
“Xem ta có sao không?” Hắn lặp lại lời nàng, giọng điệu đầy chế giễu. “Vậy con dao này, cũng là để xem giúp ta sao? Hay là để giúp ta kết thúc sớm sự đau đớn này?”
Hắn đưa con dao găm ra trước mặt nàng. Dung Diên sợ hãi nhìn lưỡi dao sáng loáng, theo phản xạ lùi thêm một bước nữa, lưng đụng phải cột hiên lạnh ngắt. Hết đường lui rồi.
“Ta… ta…” Nàng không thể nói thêm được gì, nước mắt đã lưng tròng, chỉ chực trào ra. Nàng của hiện tại, vẫn là Ngũ công chúa yếu đuối vô dụng của kiếp trước, chẳng làm nên trò trống gì.
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của nàng, Tống Tuân đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú. Hắn ném con dao găm xuống chân nàng. Tiếng kim loại va vào đá vang lên khô khốc.
“Cầm lấy mà phòng thân,” hắn nói, giọng điệu đã trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. “Hoàng cung này nguy hiểm, một công chúa không được sủng ái như ngươi, có một con dao bên người cũng tốt.”
Nói rồi, hắn quay người, không thèm nhìn nàng thêm một lần nào nữa, chậm rãi bước vào căn phòng tối tăm, ẩm ướt của mình. Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra rồi đóng sầm lại, nhốt toàn bộ bóng tối và sự lạnh lẽo vào bên trong, cũng cắt đứt hoàn toàn ánh mắt của Dung Diên.
Nàng đứng như trời trồng giữa màn mưa, cơ thể lạnh cóng, nhưng trái tim lại nóng như lửa đốt vì xấu hổ và sợ hãi. Hắn đã tha cho nàng. Hắn không giết nàng, cũng không có ý định tố giác. Tại sao? Hắn đang toan tính điều gì? Dung Diên không dám nghĩ sâu hơn. Nàng vội vàng nhặt con dao găm lên, giấu vào trong tay áo rồi cắm đầu chạy, trượt chân ngã mấy lần trên con đường trơn trượt, cũng không dám dừng lại. Nàng chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đáng sợ này, khỏi con người đáng sợ đó.
Về đến Bích Tiêu cung, Dung Diên đóng chặt cửa phòng, cả người dựa vào cánh cửa trượt xuống đất. Nàng thở hổn hển, trái tim vẫn đập loạn xạ. Kế hoạch ám sát đã hoàn toàn thất bại. Nàng không những không giết được Tống Tuân, mà còn khiến hắn cảnh giác. Từ nay về sau, muốn tiếp cận hắn e rằng còn khó hơn lên trời.
Nàng phải làm sao bây giờ? Cứ ngồi chờ chết, chờ đến ngày hắn lên ngôi rồi tìm nàng và hoàng tỷ báo thù sao? Không, nàng không cam tâm!
Dung Diên ngồi trong bóng tối, đầu óc quay cuồng. Giết không được… giết không được… Nếu đã không thể trở thành kẻ thù kết liễu hắn, vậy thì… có thể trở thành cái gì khác không?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Một ý nghĩ điên rồ, nhưng lại là con đường duy nhất nàng có thể nghĩ ra lúc này.
Nếu đã không thể giết hắn, vậy thì hãy cứu hắn.
Hãy đối tốt với hắn, âm thầm giúp đỡ hắn, cho hắn một chút hơi ấm trong những ngày tháng tăm tối và tủi nhục nhất. Có thể, chỉ là có thể thôi, những ân tình nhỏ nhặt này sẽ gieo một hạt mầm trong trái tim vốn đã hóa đá vì thù hận của hắn. Để rồi mai sau, khi hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực, khi hắn muốn tính sổ với hoàng tỷ, hắn sẽ nhớ lại những gì nàng đã làm mà nương tay một chút. Dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Đây là một canh bạc, dùng lòng tốt để đánh cược với lòng thù hận của một vị đế vương tương lai. Tỉ lệ thắng gần như bằng không, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến đây, Dung Diên đứng bật dậy. Nàng nhớ ra, Tống Tuân vẫn còn đang bị bệnh, lại vừa dầm mưa suốt một ngày một đêm. Nếu không có người chăm sóc, e rằng hắn sẽ không qua khỏi. Kế hoạch của nàng phải bắt đầu ngay từ bây giờ.
Nàng mở cửa, gọi Tụ Vân đang ngủ ở gian ngoài.
“Công chúa, người có chuyện gì sao?” Tụ Vân dụi mắt, ngái ngủ hỏi.
Dung Diên cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Ngươi… ngươi đến Dịch U đình một chuyến. Tìm vài nội thị, nói là ta sai đến, đưa Tống Tuân về phòng nghỉ ngơi. Cứ nói là… ta sợ hắn chết ở đó sẽ làm bẩn nơi ở của hoàng tỷ, khiến hoàng tỷ không vui.”
Tụ Vân ngạc nhiên nhìn nàng. Công chúa nhà mình từ trước đến nay luôn nhút nhát, không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác, sao hôm nay lại đột nhiên để ý đến Tống Tuân? Dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn vâng lời đi làm.
Dung Diên đứng ngồi không yên trong phòng. Chỉ để nội thị đưa về thôi chưa đủ. Hắn đang bị sốt, vết thương trên người chắc chắn cũng không nhẹ. Nàng đi đi lại lại, cuối cùng cắn răng, lấy từ trong hộp trang điểm ra một thỏi vàng nhỏ, là thứ duy nhất có giá trị trên người nàng.
“Tụ Vân,” nàng gọi cung nữ vừa quay về, “ngươi cầm cái này, đến Thái y viện, không cần kinh động đến ai, chỉ cần tìm một y sư đáng tin cậy. Nói là có người bị sốt cao do dầm mưa, cần thuốc hạ sốt và thuốc trị ngoại thương tốt một chút. Nhớ là, phải làm thật kín đáo.”
Lần này, Tụ Vân không hỏi gì thêm. Nàng chỉ lặng lẽ nhận lấy thỏi vàng, gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Đêm đó, Tống Tuân đang sốt cao mê man trong căn phòng rách nát của mình thì bị lay tỉnh. Hắn mở đôi mắt nặng trĩu, chỉ thấy một y sư già đang bắt mạch cho mình. Sau khi uống một bát thuốc đắng ngắt, lại được bôi thuốc mỡ mát lạnh lên những vết thương cũ, cơn sốt của hắn dần dần hạ xuống.
Khi ý thức đã tỉnh táo hơn một chút, hắn mơ hồ nhớ lại. Hình như có người đã đưa hắn về, còn mời cả đại phu. Là ai? Hắn không tin hoàng tỷ Dung Yên lại có lòng tốt đó. Vậy thì chỉ có thể là…
Hình ảnh Ngũ công chúa với đôi mắt ngấn nước, run rẩy cầm dao găm hiện lên trong đầu hắn. Một người vừa muốn giết mình, ngay sau đó lại cho người cứu mình.
Nàng ta rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Tống Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa vẫn giăng kín đất trời. Hắn khẽ nhếch môi, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia hứng thú đầy nguy hiểm. Chuyện này, xem ra càng ngày càng thú vị rồi.