Chương 2 : Mượn Gió Bẻ Măng
Sau khi Đường Tiến Tài và Bạch Liên Tâm rời đi, căn phòng nhỏ lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có, nhưng không khí thì đã hoàn toàn khác. Hạ Kim Hoa lo lắng nhìn vết bỏng trên tay chồng vừa rồi, trong lòng rối như tơ vò, còn Đường Song Song thì vừa mừng vì em gái thoát nạn, vừa lo sợ cơn thịnh nộ sắp tới của cha. Chỉ riêng Đường Tuyết Lê, sau cú sốc ban đầu, tâm trí cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Sự bình tĩnh đến đáng sợ của một người đã đi qua cửa tử.
Cô không có thời gian để chìm đắm trong niềm vui tái sinh. Một bi kịch lớn hơn, cấp bách hơn đang treo lơ lửng trên đầu mẹ cô. Kiếp trước, ba ngày nữa, đúng vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, mẹ cô sẽ vì khó sinh mà qua đời. Bà cụ Đường, bà nội của cô, một người phụ nữ phong kiến, ích kỷ và độc đoán, luôn tin vào mấy lời đồn nhảm và bà đỡ trong làng, nhất quyết không cho con dâu đến bệnh viện, cho rằng đó là nơi xui xẻo, tốn kém. Bà ta một mực khẳng định, ba đứa cháu gái trước đều do bà đỡ tay không bắt ra, thì đứa thứ tư cũng chẳng có gì khác biệt. Chính sự ngu muội và tàn nhẫn đó đã cướp đi sinh mạng của mẹ cô.
Lần này, Tuyết Lê tuyệt đối không để thảm kịch đó lặp lại.
“Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi ạ?” Tuyết Lê hỏi, giọng nói vẫn còn hơi khàn sau cơn sốt.
“Ngày 15 rồi con. Ba hôm nữa là sinh nhật con đấy.” Hạ Kim Hoa dịu dàng vuốt tóc con gái, giọng đầy yêu thương nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi. Cái bụng bầu ở tháng cuối khiến bà đi lại, thở cũng khó khăn. “Mẹ có để dành được ít tiền, định bụng hôm đó sẽ mua cho con một cái bánh kem nhỏ. Thấy bọn trẻ trong xóm sinh nhật đều có, chắc con cũng thích.”
Ba ngày nữa, ngày 18 tháng 7. Ngày sinh của cô lại chính là ngày giỗ của mẹ. Ký ức đau thương ùa về khiến lồng ngực Tuyết Lê như bị bóp nghẹt. Cô hít một hơi thật sâu, nén lại cảm xúc đang chực trào. Không, không được khóc. Bây giờ không phải là lúc để yếu đuối.
“Mẹ, chúng ta đến bệnh viện đi.” Tuyết Lê nói dứt khoát.
Hạ Kim Hoa ngạc nhiên: “Đến bệnh viện làm gì? Mẹ vẫn khỏe mà.”
“Đến đó chờ sinh. Ở bệnh viện sẽ an toàn hơn, mẹ ạ.”
Hạ Kim Hoa cười hiền, xua tay: “Ôi dào, làm gì phải thế. Ba chị em con mẹ đều sinh ở nhà cả. Mẹ tuy lớn tuổi một chút nhưng sức khỏe vẫn tốt, chỉ cần nhờ bà Tôn qua đỡ là được rồi. Đến bệnh viện vừa tốn kém, vừa phiền phức.”
Tuyết Lê biết, mẹ cô không phải không lo, mà là bà không dám. Trong cái nhà này, người có tiếng nói nhất là bà nội. Bà cụ Đường trọng nam khinh nữ, luôn coi thường mẹ cô vì không sinh được con trai. Mọi quyết định lớn nhỏ trong nhà đều phải qua tay bà ta. Trực tiếp đối đầu với bà nội lúc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cô cần một kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo để mượn gió bẻ măng.
Nhà họ Đường sống trong một khu tập thể cũ của nhà máy thiết bị điện tử. Nơi đây như một cái tổ ong khổng lồ, các căn nhà san sát nhau, chật chội và ồn ào. Nhà ông bà nội và nhà bác cả ở ngay sát vách, trong một căn nhà lớn hơn. Chiều hôm đó, sau khi chắc chắn ông nội đã ra ngoài đi dạo với lồng chim, Tuyết Lê tìm đến nhà bà nội.
Vừa thấy cô, bà cụ Đường đã cau có, đôi mắt tam giác híp lại đầy vẻ xét nét. “Mày sang đây làm gì? Không ở nhà chăm mẹ mày đi, lại chạy lung tung.”
“Thưa bà, cháu sang là vì chuyện của mẹ cháu.” Tuyết Lê lễ phép, nhưng ánh mắt không hề có chút sợ sệt. “Mẹ cháu sắp sinh, lại lớn tuổi. Cháu lo lắng nên muốn xin phép bà cho mẹ đến bệnh viện chờ sinh cho an toàn ạ.”
“Đến bệnh viện?” Bà cụ Đường cao giọng, như thể vừa nghe một chuyện nực cười nhất thế gian. “Nhà họ Đường này từ trước đến nay đều do bà Tôn đỡ đẻ, mẹ mày có gì đặc biệt mà phải bày vẽ ra thế? Hay mày nghĩ vào bệnh viện thì nó đẻ ra được cháu trai cho tao chắc?”
Bà ta vừa nói vừa tiến lại gần, nước bọt bay tứ tung. Đây là thói quen của bà, luôn dùng khí thế để áp đảo người khác. Tuyết Lê lùi lại một bước.
“Bệnh viện là nơi bẩn thỉu, toàn vi trùng, ngày nào cũng có người chết, xui xẻo chết đi được! Mẹ mày vào đó rồi mang cái xui về nhà thì sao?” Bà ta lại tiến thêm một bước.
Tuyết Lê tiếp tục lùi, khóe mắt liếc về phía chiếc tủ gỗ cũ kỹ đặt ở góc phòng. Trên nóc tủ, một bức tượng Phật bằng sứ trắng khá lớn được đặt một cách chênh vênh. Đó chính là mục tiêu của cô.
“Chuyện này không phải do mẹ cháu muốn sinh.” Giọng Tuyết Lê trở nên lạnh lùng. “Lúc đầu mẹ cháu đã định bỏ, là con trai bà không cho. Con trai bà thất đức, bây giờ lại quay sang đổ lỗi cho mẹ cháu, bà không thấy nực cười sao?”
“Mày nói cái gì?” Bà cụ Đường tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, bà ta giơ ngón tay trỏ xương xẩu chỉ vào trán Tuyết Lê. “Mày đi lao động mấy năm ở vùng kinh tế mới về, học được cái thói mất dạy rồi phải không? Mày nói chuyện với bà nội mày thế à?!”
Tuyết Lê thuận thế lùi tiếp, từng bước, từng bước dẫn bà ta đến gần chiếc tủ.
“Người ta đồn không sai mà, mày nhìn cái bộ dạng của mày xem. Có phải lúc ở dưới quê mày lăng loàn với thằng nào, phá thai mấy lần rồi nên bây giờ mới chai mặt ra thế không? Đúng là cái thứ tiện nhân không biết xấu hổ!”
Bà cụ Đường càng nói càng hăng, từ chỉ trỏ chuyển sang xô đẩy. Tuyết Lê giả vờ loạng choạng, nghiêng người né sang một bên.
Bà cụ Đường đang trong cơn thịnh nộ, mất đà lao về phía trước, cả người va mạnh vào chiếc tủ gỗ.
“Rầm!”
Chiếc tủ rung lên bần bật. Bức tượng Phật bằng sứ mất thăng bằng, rơi thẳng xuống.
“Á!!!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên. Bức tượng đập chính xác vào đỉnh đầu bà cụ Đường. Máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ cả mái tóc bạc và gương mặt nhăn nheo của bà ta. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Đường Tiến Tài và nhà bác cả nghe tiếng hét vội chạy sang, thấy mẹ mình máu me đầy mặt thì hoảng hốt. Hàng xóm láng giềng cũng đổ xô ra xem, người thì lo lắng, người thì tò mò. Mọi người xúm lại, vội vã đặt bà cụ lên chiếc xe ba gác mượn được của cửa hàng lương thực gần đó để đưa đi bệnh viện.
Bà cụ đau đến mức không nói được lời nào, chỉ ú ớ rên rỉ, môi run bần bật.
“Bà đừng lo, không sao đâu, đến bệnh viện bác sĩ xem là khỏi ngay thôi.” Mọi người xúm vào an ủi.
Đúng lúc này, Đường Tuyết Lê đứng bên cạnh, cất giọng “ngây thơ”: “Nhưng bà nội nói bà không muốn đến bệnh viện ạ.”
Bà cụ Đường đang đau đớn, nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô cháu gái. Bà muốn đi! Bà đang giục con trai mau lái xe đi đây!
Mọi người lại nhao nhao lên:
“Không đi bệnh viện sao được! Vết thương lớn thế này, trạm y tế không xử lý nổi đâu.”
“Đúng vậy, chảy nhiều máu thế này nguy hiểm lắm, mau đi đi, không chậm trễ được.”
Bà cụ sốt ruột, vỗ đùi bôm bốp nhưng miệng lưỡi cứng đờ, không nói được.
Tuyết Lê lại “tốt bụng” giải thích giúp: “Bà nội cháu không thích bệnh viện. Bà hay nói bệnh viện bẩn thỉu, là nơi dành cho những người sắp chết thôi ạ.”
Mặt bà cụ méo xệch, dù dính đầy máu vẫn có thể thấy được vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi.
“Không thể nghĩ thế được, bệnh viện là nơi cứu người mà.”
“Trưởng phòng Đường, mau đưa mẹ anh đi đi! Máu chảy nhiều quá, đáng sợ thật!”
Cuối cùng, dưới sức ép của mọi người, Đường Tiến Tài cũng nổ máy xe ba gác, đưa mẹ đến Bệnh viện Nhân dân gần nhất.
Tại bệnh viện, bác sĩ kết luận vết thương ở đầu của bà cụ khá lớn, phải khâu hơn hai mươi mũi cả trong lẫn ngoài. Hơn nữa, thời tiết nóng nực, rất dễ nhiễm trùng, cần phải ở lại viện để theo dõi, thay thuốc và tiêm hàng ngày. Bác sĩ còn phát hiện bà bị cao huyết áp, có dấu hiệu đột quỵ.
Thế là, bà cụ Đường, người cả đời chê bai bệnh viện, lần đầu tiên trong bảy mươi năm cuộc đời, đã phải nhập viện. Kế hoạch của Đường Tuyết Lê đã thành công bước đầu.