Chương 2 : Ngày Đầu Tiên Ở Trường Kiến Văn

Quyết định vò nát tờ giấy kiểm tra Toán và nhét vào một góc cặp sách, Tiền Nhất Văn thở ra một hơi. Kế hoạch rất đơn giản: đến trường và chép bài của bạn. Lợi thế lớn nhất của một linh hồn 28 tuổi trong thân xác 17 tuổi có lẽ là mặt dày hơn và gan cũng to hơn. Những chuyện ngày xưa cô coi là trời sập, giờ đây trong mắt cô chỉ là những việc vặt vãnh không đáng bận tâm.

Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường. Sáu giờ ba mươi phút sáng! Một nỗi kinh hoàng thầm lặng dâng lên trong lòng. Đi học thật là một cực hình. Cô không thể hiểu nổi tại sao ngày xưa mình có thể dậy sớm như vậy, trong khi bây giờ, chỉ cần phải đi làm trước chín giờ đã là một thử thách sinh tử. Có lẽ, con người ta chỉ biết trân trọng những gì đã mất, ví dụ như những buổi sáng được ngủ nướng.

Khoác lên vai chiếc cặp sách nặng trịch, Nhất Văn lê bước đến trường. Khu tập thể cũ kỹ này có một ưu điểm hiếm hoi, đó là trường học ở ngay gần. Trường của cô là trường Trung học phổ thông trọng điểm Kiến Văn, tuy không thể so bì với trường Nhất Trung danh tiếng lẫy lừng, nhưng cũng là một ngôi trường có lịch sử lâu đời và tỷ lệ đỗ đại học rất cao. Mỗi năm sau kỳ thi, tấm bảng vàng danh dự dán trước cổng trường luôn là niềm tự hào của không biết bao nhiêu phụ huynh. Kiếp trước, tên cô đã nằm chễm chệ trên đó. Còn kiếp này… nếu có bảng đen, chắc cô sẽ được vinh danh đầu tiên.

Bước qua cánh cổng trường quen thuộc, Nhất Văn mới xác định được ngày hôm nay là ngày 8 tháng 5. Đúng vậy, chỉ còn 29 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Trong 29 ngày cuối cùng này, nhiệm vụ của học sinh chỉ có ba việc: làm đề, làm đề và làm đề. Nhiệm vụ của giáo viên cũng tương tự: giảng đề, giảng đề và giảng đề. Càng khủng khiếp hơn, cô phát hiện ra nguyện vọng đại học đã được điền và nộp lên hệ thống từ trước. Giấc mơ thay đổi nguyện vọng để chọn một ngành học dễ thở hơn đã tan thành mây khói. Cô chỉ nhớ mang máng rằng với kết quả hai lần thi thử loanh quanh top 50, cô đã điền vào những trường đại học top đầu như Đại học A, Sư phạm C… Có lẽ có một trường “dự phòng”, nhưng nó là trường nào thì cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Cô bước vào lớp học, không khí ngột ngạt và căng thẳng lập tức ập đến. Lớp học không có điều hòa, chỉ có mấy chiếc quạt trần kêu kèn kẹt, cố gắng xua đi cái nóng oi ả đầu hè. Bàn ghế vừa nhỏ vừa cứng, ngồi không hề thoải mái. Cả tấm bảng đen phía trước và tấm bảng tin phía sau đều có dòng chữ phấn trắng to đùng: “Còn 29 ngày nữa đến kỳ thi Đại học”. Tiền Nhất Văn cảm thấy mình sắp phát điên.

“Nhất Văn, đi vệ sinh không?” Cô bạn cùng bàn Tôn Đan Đan kéo tay cô, không cho cô cơ hội từ chối.

Ôi trời, cô hoàn toàn quên mất cái nghi thức thể hiện tình cảm thắm thiết của các nữ sinh thời này – rủ nhau đi vệ sinh. Nhưng tại sao nhà vệ sinh lại “nặng mùi” đến thế? Lại còn là kiểu bệ xí xổm dài, muốn xả nước phải chạy đến ô đầu tiên để giật dây. Quan trọng hơn, không có giấy vệ sinh miễn phí! May mà cô bạn thân Đan Đan đã mang theo, nếu không thì thật không dám tưởng tượng.

Trở về lớp, cả hai cùng ra cuối lớp rót nước. Ở đó có một bình nước lọc to, do các bạn nam thay phiên nhau vận chuyển từ phòng hậu cần. Nhìn cái vòi nước cáu bẩn, Nhất Văn rùng mình, cảm giác như hàng tỷ con vi khuẩn đang nhảy múa trước mắt. Sao ngày xưa mình có thể uống thứ nước này một cách ngon lành như vậy?

Cuối cùng, sau năm tiết học dài như vô tận, cũng đến tiết tiếng Anh. Đây là khoảnh khắc tươi sáng duy nhất trong ngày của Nhất Văn. Lợi thế của việc trọng sinh cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Nhờ thói quen xem phim Mỹ, phim Anh không cần phụ đề trong nhiều năm, những từ vựng và ngữ pháp này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ. Nghe cô giáo phân tích bài kiểm tra, cô thậm chí còn tự mình phát hiện ra vài lỗi sai mà “bản thể 17 tuổi” của cô đã mắc phải. Cô tự tin rằng mình có thể dễ dàng đạt điểm tối đa 150. Tinh thần phấn chấn trở lại, cô bắt đầu có tâm trạng để quan sát cô giáo. Cô Trình, giáo viên tiếng Anh, trong ký ức của cô là một giáo viên trẻ trung và xinh đẹp. Giờ nhìn lại, cô ấy đúng là trẻ, nhưng “xinh đẹp” có lẽ là do tiêu chuẩn của học sinh thời đó quá thấp. Chỉ cần trang điểm một chút đã được coi là mỹ nhân rồi.

“Reng…”

Tiếng chuông tan học vang lên. Cô Trình kết thúc bài giảng. Nhất Văn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện cả lớp học như một đàn ong vỡ tổ, tất cả học sinh lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng. Họ giống như những chiến binh quả cảm, tay lăm lăm “vũ khí” – những chiếc thìa inox – và lao về một hướng duy nhất: nhà ăn.

Ăn cơm cũng phải chạy sao? Nhất Văn lục lọi trong hộc bàn, quả nhiên cũng có một chiếc thìa inox và một chiếc thẻ ăn. Thôi thì đành nhập vai “thiếu nữ chạy nước rút” vậy. Cảnh tượng trong sân trường khiến cô liên tưởng đến bộ phim zombie “Kingdom” của Hàn Quốc, nơi mà các thây ma chạy nhanh như vận động viên điền kinh.

Nhà ăn đông nghịt người. Nhìn những gương mặt non nớt, tràn đầy sức sống xung quanh, Nhất Văn cảm thấy hoài niệm, nhưng cũng hoài nghi về gu thẩm mỹ của mình ngày xưa. Sao đám con trai trông ai cũng ngô nghê thế này? Ký ức đúng là có bộ lọc quá dày. Thời cấp ba, chỉ cần một cậu con trai biết chơi bóng rổ, hay có thành tích học tập tốt một chút, là đã có cả đám nữ sinh vây quanh.

Cô nhanh tay tìm được một chỗ ngồi, gọi một suất cơm rang thịt muối và một miếng sườn rán – những món cô yêu thích nhất ngày xưa. Nhưng, ôi thôi, cơm thì nhạt, sườn thì khô và cứng, hoàn toàn không thể so sánh với những món ăn sau này. Lại một ảo tưởng nữa bị thực tế phũ phàng đánh sập.

Đang lúc chán nản, cô bất ngờ nhìn thấy Thẩm Đan Phượng và Khâu Đông ngồi ở bàn đối diện. Họ là cặp đôi nổi tiếng nhất trường thời đó, trai tài gái sắc, thành tích học tập xuất sắc, là hình mẫu cho “tình yêu thần tiên” trong mắt bao người. Nhưng rồi kết cục của họ cũng như bao mối tình học trò khác, Thẩm Đan Phượng lấy chồng rồi ra nước ngoài, còn Khâu Đông nghe nói đến thành phố B phát triển sự nghiệp. Tình yêu vườn trường đẹp đẽ nhưng mấy ai đi đến cuối con đường.

“Phát điên mất thôi! A a a a a…”

Không kiềm chế được sự bức bối dồn nén suốt cả buổi sáng, Nhất Văn đập mạnh đầu xuống bàn và hét lên. Cả nhà ăn đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Ngượng chín cả mặt, cô vội vàng ngẩng đầu lên, cười gượng gạo: “Haha, em không giải được một bài toán khó, chỉ là một bài toán thôi ạ!” Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm. Áp lực của kỳ thi đại học đủ để tha thứ cho mọi hành vi kỳ quặc.

Cả một ngày trôi qua trong sự dày vò. Các bạn cùng lớp thảo luận về những bài tập mà cô nghe không hiểu một chữ. Câu nói “thời kỳ đỉnh cao của đời người là năm lớp 12” quả thật rất có lý. Đỉnh cao về trí nhớ, đỉnh cao về lượng kiến thức… Còn cô bây giờ, thơ cổ văn quên sạch, công thức Toán cũng bay biến. Ít nhất thì, đỉnh cao của cô chắc chắn không phải là một năm lớp 12 như thế này.

Cuối cùng, ngày học cũng kết thúc. Nhất Văn vác theo một chồng đề thi mới, đôi mắt vô hồn, lê bước về nhà. May mắn thay, cô là học sinh bán trú, không phải ở lại học buổi tối. Về nhà có cơm mẹ nấu vẫn là tuyệt nhất. Món tôm xào trứng, canh sườn củ cải, mướp đắng xào thịt, còn có cả chè đỗ xanh giải nhiệt. Tay nghề của mẹ cô quả không đùa được.

“Văn Văn, ngày mai có cần mẹ gọi dậy sớm không?”

“Không cần đâu ạ, không cần đâu.” Nhất Văn vội xua tay. Dậy sớm để nhìn đống đề thi rồi sầu não sao? Thà ngủ thêm một chút còn hơn.

Đang ăn, mẹ cô đột nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần bực tức: “Hôm nay bác gái con gọi điện, nói muốn để Nhất Tâm qua học cùng con cho tiến bộ. Đúng là tính toán hay thật. Con lo cho mình còn chưa xong, lại còn phải giảng bài cho nó.”

Nhất Văn chỉ “vâng, vâng” cho qua chuyện. Cô không muốn tham gia vào mối quan hệ phức tạp giữa mẹ và bác gái.

“À, cuốn ‘Long Văn Hóa học’ mà lần trước con muốn mua, cậu đã mua giúp rồi đấy. Lát nữa con nhớ cầm về phòng mà làm. Thầy Ngô chẳng phải nói cuốn sách tham khảo này rất có giá trị sao!”

Long Văn Hóa học? Môn Hóa? Tiền Nhất Văn chết lặng. Cô hoàn toàn hóa đá.

 




LIÊN HỆ ADMIN