Chương 3 : Bàn Tay Dưới Làn Nước Lạnh

Mấy ngày sau đêm mưa đó, Dung Diên luôn sống trong trạng thái thấp thỏm không yên. Nàng không dám đến Dao Hoa cung của hoàng tỷ, cũng không dám bén mảng đến Dịch U đình. Nàng sợ chạm mặt Tống Tuân, sợ nhìn thấy ánh mắt dò xét như muốn xuyên thấu tâm can của hắn. Nàng cũng sợ đối diện với hoàng tỷ, sợ chị ấy nhìn ra tâm sự rối bời của mình. Kế hoạch “lấy ân báo oán” nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc phải chủ động tiếp cận Tống Tuân, trái tim nàng lại co thắt vì sợ hãi.

Nhưng trốn tránh không phải là cách. Nếu muốn bảo vệ hoàng tỷ, nàng phải hành động. Ít nhất, nàng phải duy trì mối quan hệ thân thiết với hoàng tỷ như trước đây, để có thể nắm bắt được mọi động thái của chị ấy liên quan đến Tống Tuân.

Hôm nay, sau khi tự đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Dung Diên cuối cùng cũng lấy hết can đảm, sai Tụ Vân chuẩn bị một ít điểm tâm mà hoàng tỷ thích nhất, rồi đi đến Dao Hoa cung.

Dao Hoa cung tráng lệ và xa hoa, khác hẳn với vẻ thanh đạm có phần cũ kỹ của Bích Tiêu cung. Cung nhân đi lại tấp nập, ai nấy đều cúi đầu im lặng, không khí vừa trang nghiêm vừa có chút áp lực. Vừa thấy Dung Diên, Dung Yên đang nửa nằm nửa ngồi trên sập gụ khảm xà cừ liền vui vẻ hẳn lên.

“Tiểu Ngũ, cuối cùng muội cũng chịu đến thăm tỷ rồi à? Mấy hôm nay muội trốn ở đâu thế, làm tỷ nhớ muốn chết.”

Dung Yên vẫy tay gọi nàng lại gần, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt cưng chiều không hề che giấu. Chị ấy cầm một quả nho tím mọng, tự tay bóc vỏ rồi đút cho nàng.

“Ăn đi, đây là nho cống phẩm mới đưa tới, ngọt lắm.”

Dung Diên ngoan ngoãn ăn quả nho, vị ngọt thanh tan trong miệng khiến tâm trạng căng thẳng của nàng dịu đi đôi chút. Chỉ ở bên hoàng tỷ, nàng mới có được cảm giác được yêu thương, che chở.

“Muội… mấy hôm nay người không được khỏe, sợ lây bệnh cho hoàng tỷ nên không dám tới,” nàng tìm một lý do.

Dung Yên nghe vậy liền nhíu mày, đưa tay sờ trán nàng: “Không khỏe ở đâu? Sao không cho người báo với tỷ một tiếng? Lát nữa tỷ cho gọi thái y đến xem cho muội.”

“Không cần đâu ạ, muội khỏe rồi.” Dung Diên vội vàng ngăn lại.

Hai chị em trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu là Dung Yên nói, còn Dung Diên chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Đột nhiên, Dung Yên cảm thấy trong cung hơi ngột ngạt, liền đứng dậy.

“Ở trong cung mãi cũng chán, chúng ta ra Nam Uyển đi dạo đi.”

Nói rồi, chị ấy quay sang ra lệnh cho một cung nữ: “Đi gọi Tống Tuân tới đây.”

Trái tim Dung Diên khẽ giật thót.

Chẳng mấy chốc, Tống Tuân đã được đưa tới. Hắn đã thay một bộ y phục sạch sẽ, tuy chất liệu vẫn thô sơ nhưng không che được khí chất hơn người. Sắc mặt hắn vẫn còn chút tái nhợt của người bệnh chưa khỏi hẳn, nhưng đôi mắt thì vẫn lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ. Hắn im lặng quỳ xuống hành lễ, không nói một lời.

“Ngươi đi theo hầu hạ,” Dung Yên thản nhiên ra lệnh, như thể hắn chỉ là một món đồ vật không hơn không kém.

Nam Uyển sau cơn mưa dài ngày trông càng thêm tươi tốt, cây cối xanh mướt, hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Dung Diên đi bên cạnh hoàng tỷ, lòng lại không yên. Tống Tuân lặng lẽ đi sau họ vài bước, giống như một cái bóng không có cảm xúc. Nàng không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Khi đến bên hồ Phù Dung, nơi trồng đầy sen và súng, mặt hồ phẳng lặng như gương, Dung Yên đột nhiên dừng lại. Chị ấy đưa tay lên tháo chiếc vòng vàng chạm khắc tinh xảo trên cổ tay.

“Tiểu Ngũ, muội xem, chiếc vòng này có đẹp không? Là phụ hoàng mới ban cho tỷ đấy.”

Chị ấy đưa chiếc vòng ra trước gió, ánh mặt trời chiếu vào khiến nó lấp lánh rực rỡ. Nhưng rồi, như thể vô tình, bàn tay chị ấy trượt đi, chiếc vòng vàng rơi xuống, tạo thành một tiếng “tõm” nhẹ rồi chìm nghỉm xuống làn nước sâu và đục ngầu của hồ Phù Dung.

“Ôi!” Dung Yên khẽ kêu lên, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Nhưng ánh mắt chị ấy lại liếc về phía Tống Tuân, mang theo ý cười trêu tức. “Rơi mất rồi. Tống Tuân, ngươi còn không mau xuống đó tìm lại cho ta? Tìm không thấy thì tối nay ngươi cũng đừng mong có cơm ăn.”

Dung Diên chết lặng. Nàng biết hoàng tỷ lại đang cố tình làm khó hắn. Hồ này tuy không quá rộng nhưng nước rất sâu và lạnh, đáy hồ lại toàn bùn đất, muốn tìm một chiếc vòng nhỏ như vậy khác nào mò kim đáy bể.

Tống Tuân vẫn im lặng. Hắn không nói gì, chỉ cởi áo ngoài, để lộ thân hình gầy nhưng rắn rỏi. Hắn không chút do dự, bước thẳng xuống làn nước lạnh lẽo. Nước hồ nhanh chóng ngập đến thắt lưng hắn, bộ y phục mỏng manh dính chặt vào người, phác họa ra những đường nét cơ thể kiên nghị.

Dung Yên hài lòng mỉm cười, kéo tay Dung Diên: “Mặc kệ hắn đi, chúng ta đi xem hoa mẫu đơn đằng kia.”

Dung Diên bị kéo đi, nhưng lòng nàng nặng trĩu. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng cô độc của Tống Tuân đang cặm cụi mò mẫm dưới làn nước lạnh. Nàng biết, mỗi một lần bị hành hạ như thế này, lòng thù hận trong hắn lại càng thêm sâu đậm.

“Hoàng tỷ,” đi được một đoạn, Dung Diên đột nhiên dừng lại, tay chỉ về một bụi hoa gần đó, “trâm cài của muội… hình như vừa rơi ở kia rồi. Tỷ đi trước đi, muội tìm một chút rồi sẽ theo sau ngay.”

Dung Yên không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò một câu rồi cùng cung nữ đi về phía vườn mẫu đơn.

Đợi hoàng tỷ đi khuất, Dung Diên vội vàng quay trở lại hồ Phù Dung. Tống Tuân vẫn đang ở dưới nước, cả người ướt sũng, đôi môi đã bắt đầu tím lại vì lạnh. Hắn dường như không nhận ra sự trở lại của nàng, chỉ tập trung vào việc của mình.

Dung Diên đứng trên bờ, do dự hồi lâu. Đây là cơ hội để nàng thực hiện kế hoạch của mình. Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó cũng xắn nhẹ tà váy, bước xuống nước.

“A!” Làn nước lạnh buốt lập tức bao trùm lấy đôi chân nàng, khiến nàng không kìm được mà run lên.

Nghe thấy tiếng động, Tống Tuân cuối cùng cũng ngẩng đầu. Hắn kinh ngạc khi thấy nàng cũng đang ở dưới nước, chiếc váy lụa đắt tiền đã bị nước hồ làm cho ướt sũng và bẩn thỉu.

“Công chúa làm gì vậy?” Giọng hắn lạnh như băng.

“Ta… ta giúp ngươi tìm,” Dung Diên lắp bắp, cố gắng giữ thăng bằng trên nền đất bùn trơn trượt. “Một mình ngươi tìm sẽ rất lâu.”

Tống Tuân nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy nghi hoặc và dò xét. Hắn không tin vào lòng tốt đột ngột này. Đây lại là trò đùa gì của chị em họ?

“Không cần. Công chúa mau lên bờ đi, kẻo bị cảm lạnh.” Hắn nói rồi lại cúi xuống, không muốn để ý đến nàng nữa.

Dung Diên bặm môi, nàng không lên bờ, mà bắt chước hắn, cũng cúi xuống mò mẫm trong làn nước đục. Chiếc váy ướt át bám chặt vào người khiến nàng di chuyển vô cùng khó khăn. Nàng cố gắng đi về phía trước, nhưng không chú ý, chân giẫm phải một hòn đá phủ đầy rêu.

“Á!”

Nàng hét lên một tiếng, cả người mất thăng bằng, ngã về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, nàng đã nghĩ mình sẽ uống một bụng nước hồ bẩn thỉu.

Nhưng, một cánh tay rắn chắc đã kịp thời vươn ra, siết chặt lấy vòng eo của nàng, kéo nàng lại. Dung Diên ngã vào một lồng ngực rắn chắc nhưng lạnh ngắt. Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nàng và hắn chỉ cách nhau trong gang tấc. Nàng có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong đôi mắt đen thẳm của hắn, và cả sự bối rối thoáng qua. Đây là lần đầu tiên họ gần nhau đến vậy.

Hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, mang theo cái lạnh của nước hồ. Trái tim Dung Diên đập lỡ một nhịp.

Tống Tuân cũng sững sờ vì hành động theo phản xạ của mình. Hắn vội vàng buông nàng ra, đẩy nàng đứng thẳng dậy, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Đã nói công chúa đừng cản trở.”

Nói rồi, hắn quay đi, tiếp tục công việc của mình, như thể muốn dùng sự bận rộn để che giấu cảm xúc khác thường vừa rồi.

Dung Diên đứng ngây người, mặt nóng bừng. Dù bị hắn mắng, nhưng trong lòng nàng lại không hề tức giận, ngược lại còn có một cảm giác kỳ lạ len lỏi. Nàng không biết rằng, hành động nhỏ của nàng hôm nay, đã gieo vào lòng Tống Tuân một hạt giống nghi hoặc, và cả một chút tò mò về vị công chúa yếu đuối mà khó hiểu này.




LIÊN HỆ ADMIN