Chương 3 : Bữa Tiệc Định Mệnh
Giang Ngạn đã hoàn toàn thay đổi. Anh ấy đã từng là thiếu niên dịu dàng như ngọc, luôn mang theo một sự ấm áp như ánh nắng mùa xuân, khiến người ta dễ dàng dựa vào. Nhưng giờ đây, anh ấy đã trở thành một người đàn ông lạnh lùng, sắc bén, như một lưỡi kiếm được mài giũa. Ánh mắt anh ấy khi nhìn Hứa Dạ luôn chứa đựng sự phức tạp, vừa có tức giận, vừa có đau đớn, nhưng cũng xen lẫn sự quan tâm sâu sắc.
“Em có muốn gặp lại dì Trần và chú Trần không?” Giang Ngạn đột nhiên hỏi. Anh ấy biết Hứa Dạ đã rất tổn thương vì gia đình cha mẹ nuôi.
Hứa Dạ lắc đầu. Cô không muốn gặp lại những người đã từng khiến cô cảm thấy bị bỏ rơi. “Không cần đâu ạ. Chuyện quá khứ đã qua rồi, con người nên nhìn về phía trước.”
Giang Ngạn im lặng một lát, rồi nói: “Anh biết em không muốn làm phiền họ. Nhưng nếu có ngày em cần, anh sẽ ở bên em.”
Hứa Dạ nhìn anh, lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Giang Ngạn luôn là người hiểu cô nhất, luôn là người âm thầm quan tâm cô.
“Vậy kế hoạch của em là gì?” Giang Ngạn hỏi.
“Em sẽ tham gia bữa tiệc của Diệp Chiêu tối nay.” Hứa Dạ nói, “Em muốn tìm hiểu thêm về hắn, và về cái chết của chị em.”
Giang Ngạn nhíu mày: “Bữa tiệc đó rất nguy hiểm. Diệp Chiêu là một người rất tinh ranh, hắn ta sẽ không dễ dàng để em có được thông tin đâu.”
“Em biết.” Hứa Dạ kiên quyết, “Nhưng em phải thử. Đây là cơ hội duy nhất của em.”
Giang Ngạn nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài: “Được rồi. Anh sẽ ở gần đó. Nếu có chuyện gì xảy ra, em hãy gọi cho anh ngay lập tức.”
Hứa Dạ mỉm cười: “Em biết rồi.” Cô biết Giang Ngạn luôn quan tâm đến cô, dù anh có tỏ ra lạnh lùng đến đâu.
Tối đó, Hứa Dạ mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, được thiết kế tinh xảo, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng đầy quyến rũ của cô. Phần lưng váy được cắt xẻ táo bạo, để lộ tấm lưng trắng ngần, nuột nà. Cô trang điểm đậm hơn thường ngày, tạo điểm nhấn vào đôi mắt, khiến chúng trở nên sắc sảo và bí ẩn hơn. Mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ, buông xõa ngang vai, càng làm tăng thêm vẻ ma mị, cuốn hút.
Khi Hứa Dạ bước xuống, Diệp Chiêu đã đứng đợi ở cửa. Hắn mặc một bộ vest đen lịch lãm, nhìn thấy cô, ánh mắt hắn sáng lên một cách không giấu giếm. Hắn mỉm cười, tiến lại gần, đưa tay ra.
“Cô Hứa, cô thật đẹp.” Diệp Chiêu nói, giọng hắn trầm ấm, đầy vẻ tán thưởng.
Hứa Dạ mỉm cười nhẹ, đặt tay mình vào tay hắn. Lòng bàn tay hắn ấm áp và khô ráo. Cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Chiếc xe sang trọng đưa họ đến một biệt thự lớn nằm ở khu vực ngoại ô. Ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc du dương vọng ra, báo hiệu một bữa tiệc xa hoa đang diễn ra. Bên trong, những vị khách ăn mặc lộng lẫy, tay cầm ly rượu, trò chuyện rôm rả. Đây là thế giới của những kẻ giàu có và quyền lực, nơi những bí mật được che giấu dưới lớp vỏ bọc hào nhoáng.
Diệp Chiêu dẫn Hứa Dạ đi chào hỏi vài người. Hắn giới thiệu cô là “bạn nhảy mới” của hắn, điều này khiến Hứa Dạ cảm thấy có chút châm biếm. Cô cố gắng ghi nhớ những khuôn mặt, những cái tên, và những cuộc trò chuyện rời rạc mà cô nghe được.
Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, tiến đến gần Diệp Chiêu. Bà ta nhìn Hứa Dạ với ánh mắt dò xét, rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Ông Diệp, đây là ‘bạn nhảy mới’ của ông sao? Trông cô ấy thật giống một người quen cũ của tôi.”
Diệp Chiêu mỉm cười: “Phu nhân Trần vẫn tinh mắt như ngày nào. Đây là cô Hứa Dạ.”
Hứa Dạ nhận ra ngay, đây chính là dì Trần, mẹ của Giang Ngạn. Tim cô đập mạnh một nhịp, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu chào. Dì Trần mỉm cười, ánh mắt bà ta lướt qua Hứa Dạ một cách đầy hàm ý.
“Cô Hứa có hứng thú với nghệ thuật ballet không?” Dì Trần hỏi.
“Cháu rất yêu thích ballet.” Hứa Dạ đáp, giọng cô nhẹ nhàng, thanh thoát.
“Tôi nhớ có một cô gái trẻ tên Tống Dung, cũng là một vũ công ballet xuất sắc. Cô ấy và con gái tôi từng có quen biết. Thật đáng tiếc…” Dì Trần bỏ lửng câu nói, ánh mắt bà ta thoáng qua một vẻ tiếc nuối.
Hứa Dạ cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Dì Trần đang cố tình nhắc đến Tống Dung, hay chỉ là một sự trùng hợp?
Diệp Chiêu chen ngang: “Phu nhân Trần, không cần nhắc lại chuyện buồn đó nữa. Đêm nay là đêm vui mà.”
Dì Trần mỉm cười, không nói gì thêm. Bà ta quay sang nói chuyện với một người khác, để lại Hứa Dạ và Diệp Chiêu trong không khí căng thẳng.
Hứa Dạ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã dậy sóng. Dì Trần có biết gì về cái chết của Tống Dung không? Hay bà ta chỉ đang cố ý gây khó dễ cho cô?
Sau đó, Diệp Chiêu dẫn Hứa Dạ đến một góc khuất hơn của bữa tiệc, nơi có một nhóm người đàn ông đang trò chuyện. Hắn giới thiệu cô với họ, nhưng Hứa Dạ chỉ nghe loáng thoáng được vài cái tên và chức vụ. Cô nhận ra, đây là những người có quyền lực trong giới kinh doanh và chính trị.
Một người đàn ông trung niên, đeo kính, trông có vẻ trí thức, quay sang hỏi Diệp Chiêu: “Ông Diệp, dạo này công việc kinh doanh đá quý của ông thế nào rồi?”
Diệp Chiêu cười: “Vẫn ổn. Vẫn đang tìm kiếm những viên đá quý hiếm.”
Hứa Dạ chợt nhớ đến lông chim gõ kiến đầu đen mà Giang Ngạn đã nói. Có phải Diệp Chiêu đang ám chỉ đến việc buôn lậu động vật quý hiếm không?
Người đàn ông kia tiếp tục: “Nghe nói ông có một số ‘hàng’ mới rất đặc biệt. Có thể cho chúng tôi chiêm ngưỡng không?”
Diệp Chiêu liếc nhìn Hứa Dạ, rồi mỉm cười: “Chắc chắn rồi. Nhưng không phải ở đây. Chúng ta hãy nói chuyện đó sau.”
Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô biết mình đã nghe được một manh mối quan trọng. Cô cố gắng ghi nhớ khuôn mặt của người đàn ông đeo kính đó.
Sau một lúc, Hứa Dạ viện cớ đi vệ sinh, cô tách khỏi Diệp Chiêu. Cô đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Giang Ngạn: “Diệp Chiêu đang nói về ‘đá quý hiếm’ và ‘hàng mới đặc biệt’. Có vẻ liên quan đến buôn lậu.”
Gửi tin nhắn xong, Hứa Dạ thở phào nhẹ nhõm. Cô biết Giang Ngạn sẽ hiểu.
Khi trở lại bữa tiệc, Hứa Dạ thấy Diệp Chiêu đang đứng một mình ở ban công, tay cầm ly rượu. Cô tiến lại gần hắn.
“Ông Diệp, tôi có thể hỏi ông một câu không?” Hứa Dạ nói, giọng cô nhẹ nhàng.
Diệp Chiêu quay lại, ánh mắt hắn vẫn khó đoán: “Cô cứ hỏi đi.”
“Ông có biết Tống Dung đã có mối quan hệ gì với những kẻ buôn lậu động vật quý hiếm không?” Hứa Dạ hỏi thẳng.
Diệp Chiêu im lặng một lúc lâu, rồi hắn ta cười khẩy: “Cô Hứa, cô thật sự muốn biết sao?”
“Tôi muốn biết sự thật về cái chết của chị gái tôi.” Hứa Dạ kiên quyết.
Diệp Chiêu nhấp một ngụm rượu, rồi hắn ta nói: “Tống Dung là một cô gái rất thông minh. Cô ấy đã phát hiện ra một số bí mật của tôi, và cô ấy muốn dùng chúng để đổi lấy sự an toàn cho gia đình cô ấy.”
Hứa Dạ cảm thấy toàn thân mình đông cứng. “Bí mật gì?” cô hỏi, giọng cô run rẩy.
“Bí mật về việc tôi buôn lậu động vật quý hiếm.” Diệp Chiêu thản nhiên nói, như thể hắn đang nói về một chuyện không hề quan trọng. “Cô ấy muốn tôi thả em gái cô ấy, và đổi lại, cô ấy sẽ giữ im lặng về những gì cô ấy biết.”
“Vậy… tại sao chị ấy lại chết?” Hứa Dạ hỏi, nước mắt chực trào.
Diệp Chiêu thở dài: “Cô ấy quá tham lam. Cô ấy không chỉ muốn em gái cô ấy được an toàn, mà cô ấy còn muốn vống lên, muốn trở thành người có địa vị, được tiền tài. Sau đó, cô ấy còn muốn hủy hoại tôi. Tôi không thể để một kẻ biết quá nhiều sống sót.” Hắn ta nói ra những lời này một cách bình tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Dạ lùi lại một bước, nhìn Diệp Chiêu với ánh mắt căm hận. Hắn ta đã giết Tống Dung!
Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt của Hứa Dạ, hắn ta mỉm cười, nụ cười đầy vẻ khinh miệt: “Cô Hứa, cô cũng là một người thông minh. Cô nên biết, có những bí mật không thể bị tiết lộ. Và có những người, không nên bị đụng đến.”
Hứa Dạ không nói gì, cô quay lưng lại, cố gắng kìm nén sự tức giận và đau đớn đang dâng trào trong lòng. Cô biết, mình đã tìm thấy câu trả lời. Và câu trả lời đó, còn tàn nhẫn hơn những gì cô có thể tưởng tượng.
Cô phải báo thù cho chị gái. Bằng mọi giá.