Chương 3 : Cạm Bẫy Dưới Ánh Mặt Trời

Cơn ác mộng đêm qua như một con rắn độc vẫn còn quấn chặt lấy tâm trí Chử Vệ Liên, siết nghẹt từng hơi thở của nàng. Hình ảnh con dao nhỏ lạnh lẽo rạch trên da thịt, nụ cười ma mị của Hạ Hầu Úy, và lời nguyền rủa “mãi mãi” của hắn đã biến thành nỗi ám ảnh hữu hình, khiến nàng không thể an giấc. Nàng không thể ngồi yên chờ đợi nữa. Sự tàn nhẫn của nàng ngày hôm qua không những không dập tắt được hắn, mà còn như một liều thuốc độc, kích thích con quỷ dữ bên trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ hơn trong giấc mơ. Nàng phải ra tay, một đòn chí mạng, để cơn ác mộng này vĩnh viễn không có cơ hội trở thành hiện thực.

Cơ hội đến nhanh hơn nàng tưởng.

Vài ngày sau, hoàng cung nhận được tin báo từ biên ải phía Bắc, quân giặc xâm lấn, quấy nhiễu dân lành. Để khích lệ tinh thần tướng sĩ và thể hiện uy quyền của hoàng gia, hoàng thượng quyết định tổ chức một buổi săn bắn mùa xuân quy mô lớn tại bãi săn Tây Sơn. Toàn bộ hoàng tộc, quan lại tam phẩm trở lên đều phải tham dự.

Đây rồi. Một sân khấu hoàn hảo. Một nơi mà mạng người có thể dễ dàng bị tước đoạt dưới danh nghĩa “tai nạn”.

Trong đầu Chử Vệ Liên, một kế hoạch tàn độc và tỉ mỉ bắt đầu hình thành. Nàng sẽ không chỉ giết hắn, nàng muốn hắn phải chết trong sự ô nhục, chết như một kẻ phản nghịch, để vĩnh viễn không còn ai nhớ đến sự tồn tại của hắn. Nàng sẽ lợi dụng buổi săn bắn này để vu cho Hạ Hầu Úy tội danh ám sát Nhị hoàng tử Hạ Hầu Tấn. Một mũi tên trúng hai đích: vừa trừ được cái gai trong mắt, vừa khiến Hạ Hầu Tấn mang ơn nàng, củng cố vững chắc vị trí của nàng trong lòng hắn và Thái hậu.

Để thực hiện kế hoạch, nàng cần một đồng minh. Nàng nghĩ ngay đến Trương Đức, một tên thái giám quản lý chuồng ngựa, kẻ luôn tỏ ra căm ghét Hạ Hầu Úy ra mặt. Trương Đức từng bị Hạ Hầu Úy (khi còn là một đứa trẻ) vô tình làm ngã ngựa, gãy chân, từ đó ôm hận trong lòng. Nàng cho người gọi Trương Đức đến một nơi vắng vẻ, dùng vàng bạc và lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng để mua chuộc hắn.

“Ngươi chỉ cần làm theo lời ta,” nàng nói, giọng điệu lạnh lùng, “đổi cây cung của Tam hoàng tử bằng cây cung này. Mũi tên đã được tẩm độc, chỉ cần sượt qua da là đủ để lấy mạng người. Sau đó, ngươi hãy tìm cách để hắn hướng mũi tên về phía Nhị hoàng tử. Mọi chuyện còn lại, cứ để ta lo.”

Nàng đưa cho hắn một cây cung được chế tác tinh xảo nhưng có một vết nứt nhỏ khó thấy ở phần tay cầm. Đây là cây cung nàng cố ý làm hỏng, để khi giương lên, mũi tên sẽ bay chệch hướng một cách “tự nhiên”.

Trương Đức nhìn túi vàng nặng trĩu và ánh mắt sắc lạnh của Chử Vệ Liên, không khỏi rùng mình, nhưng lòng tham đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Hắn gật đầu lia lịa.

Ngày săn bắn cuối cùng cũng đến. Bãi săn Tây Sơn cờ xí rợp trời, tiếng tù và, tiếng trống trận vang dội. Chử Vệ Liên mặc một bộ kỵ trang màu đỏ rực, càng làm tôn lên vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của nàng. Nàng cưỡi một con bạch mã, đi bên cạnh Hạ Hầu Tấn, trông họ thật xứng đôi vừa lứa, thu hút mọi ánh nhìn.

Nàng liếc mắt tìm kiếm Hạ Hầu Úy. Hắn đang ở một góc xa, cưỡi một con ngựa gầy còm, mặc một bộ đồ săn cũ kỹ không vừa người. Hắn lọt thỏm giữa đám đông, giống như một cái bóng mờ nhạt, không ai để ý. Nhưng Chử Vệ Liên biết, cái bóng đó nguy hiểm đến mức nào.

Nàng ra hiệu cho Trương Đức. Kế hoạch bắt đầu.

Trương Đức lén lút tiếp cận Hạ Hầu Úy, giả vờ giúp hắn kiểm tra yên cương, rồi nhanh tay tráo đổi cây cung. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Khi cuộc săn chính thức bắt đầu, mọi người tản ra, đuổi theo con mồi. Chử Vệ Liên cố tình dẫn Hạ Hầu Tấn đi về phía khu rừng rậm, nơi nàng đã sắp đặt sẵn. Nàng biết Hạ Hầu Úy cũng sẽ đi theo hướng đó, vì đó là khu vực ít người đến, thích hợp cho một kẻ yếu thế như hắn tìm kiếm những con mồi nhỏ.

Quả nhiên, một lát sau, nàng thấy bóng dáng hắn thấp thoáng sau những lùm cây.

Nàng mỉm cười, quay sang nói với Hạ Hầu Tấn: “Điện hạ xem, phía trước có một con hươu trắng. Thật là một điềm lành. Điện hạ hãy bắn hạ nó đi.”

Hạ Hầu Tấn giương cung, nhắm thẳng vào con hươu. Cùng lúc đó, Chử Vệ Liên hét lên một tiếng thất thanh, giả vờ ngã ngựa.

“A! Cứu ta!”

Hạ Hầu Tấn giật mình, vội vàng quay lại. Chính vào khoảnh khắc đó, một mũi tên từ trong rừng bay vút ra, sượt qua vai hắn, cắm phập vào một thân cây bên cạnh.

Mũi tên có màu đen kỳ lạ.

“Có thích khách!” Hạ Hầu Tấn hét lớn, rút kiếm che chắn trước mặt Chử Vệ Liên.

Thị vệ lập tức ập đến, bao vây khu vực. Chử Vệ Liên nằm trên đất, khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ tột độ. Nhưng trong lòng, nàng đang reo hò. Kế hoạch thành công mỹ mãn.

“Bắt lấy hắn!” Nàng chỉ tay về phía Hạ Hầu Úy, người đang đứng sững sờ trong rừng, tay vẫn còn cầm cây cung. “Là hắn! Ta thấy chính mắt hắn đã bắn tên về phía điện hạ!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Hầu Úy. Hắn bị bao vây, không có đường thoát.

“Tam hoàng tử, ngươi thật to gan!” Một vị tướng quân quát lên, rút đao chỉ thẳng vào hắn. “Dám hành thích Nhị điện hạ giữa ban ngày ban mặt! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

Hạ Hầu Úy không hề phản kháng, chỉ im lặng nhìn Chử Vệ Liên. Trong đôi mắt hắn, không có sự sợ hãi, chỉ có một nỗi thất vọng và đau đớn sâu thẳm.

Chử Vệ Liên tránh ánh mắt của hắn. Nàng cảm thấy một sự đắc thắng. Cuối cùng, nàng cũng đã tự tay bóp chết được định mệnh của mình.

Thị vệ kiểm tra mũi tên, quả nhiên phát hiện có độc. Họ cũng tìm thấy cây cung trong tay Hạ Hầu Úy. Mọi bằng chứng đều chống lại hắn.

“Tam hoàng tử, ngươi còn gì để nói không?” Vị tướng quân lạnh lùng hỏi.

Hạ Hầu Úy khẽ nhếch mép, một nụ cười chua chát. “Ta không có gì để nói.”

Hắn bị trói lại, áp giải đi. Chử Vệ Liên được Hạ Hầu Tấn đỡ dậy, ân cần hỏi han. Mọi chuyện dường như đã kết thúc. Nàng đã thắng.

Nhưng đúng lúc đó, một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.

Lục hoàng tử, đứa trẻ bị ngã xuống hồ hôm trước, đột nhiên tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê. Cậu bé tỉnh lại ngay lúc mọi người đang xôn xao về vụ ám sát. Lời đầu tiên cậu bé nói khi nhìn thấy Hoàng hậu là:

“Mẫu hậu, không phải Tam ca đẩy con đâu. Là con tự ngã. Tam ca còn nhảy xuống cứu con nữa.”

Cả hoàng cung chấn động.

Lời nói của một đứa trẻ ngây thơ đã lật ngược hoàn toàn tình thế. Nếu Hạ Hầu Úy đã cứu Lục hoàng tử, sao hắn lại có thể đi ám sát Nhị hoàng tử? Chuyện này thật vô lý.

Tin tức nhanh chóng truyền đến bãi săn. Mọi người đều sững sờ. Hoàng thượng lập tức ra lệnh tạm hoãn việc xử tội Hạ Hầu Úy, yêu cầu điều tra lại toàn bộ vụ việc.

Chử Vệ Liên nghe tin, toàn thân lạnh toát. Sao có thể? Sao lại đúng vào lúc này? Nàng cảm thấy như đất trời đang sụp đổ. Kế hoạch hoàn hảo của nàng, chỉ trong chớp mắt, đã xuất hiện một vết nứt không thể cứu vãn.

Nàng nhìn về phía Hạ Hầu Úy đang bị áp giải đi. Hắn quay đầu lại, nhìn nàng, một cái nhìn sâu thẳm, khó dò. Lần này, trong mắt hắn không còn là sự thất vọng, mà là một ý cười nhàn nhạt, như thể hắn đã biết trước mọi chuyện.

Nàng chợt nhận ra, nàng đã đánh giá quá thấp hắn. Hắn không phải là một con thú bị thương đang chờ chết, mà là một con sói gian xảo, đang kiên nhẫn giăng một cái bẫy còn lớn hơn, và nàng, đã tự mình bước vào.

Cảm giác bất an lại ùa về, còn mãnh liệt hơn cả những cơn ác mộng. Định mệnh, dường như đang trêu ngươi nàng.




LIÊN HỆ ADMIN