Chương 3 : Cô ta không xứng với anh
Quả nhiên, thấy cô không trả lời, Cố Nhược lại nói: “Nhưng mà, nhà họ Lục tuy tốt, nhưng Lục Cảnh Viêm đã tàn phế rồi, có tin đồn nói người bị liệt hai chân thường thì phương diện kia cũng có vấn đề, chị cả, em thật sự không muốn chị gả qua đó, như vậy có khác gì ở góa đâu?”
Vẻ ngoài thì lo lắng cho cô, nhưng thực chất, Cố Nhược chỉ không muốn cô gả vào nhà họ Lục.
Dù Lục Cảnh Viêm có vấn đề về sức khỏe, anh ta cũng là đối tượng mà cô ta từng rung động.
Hơn nữa, nếu thật sự gả vào nhà họ Lục, nghĩa là sau này Cố Thanh sẽ sống tốt hơn cô ta.
Cố Thanh nhìn thấu tâm tư của cô ta, thẳng thắn nói: “Cô không thích tôi cũng không sao, không cần giả vờ lo lắng cho tôi, dù sao thì…”
Nói đến đây, Cố Thanh dừng lại một chút, thấy cô ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, cô nói tiếp: “tôi cũng không thích cô.”
Rõ ràng, Cố Nhược không ngờ cô lại thẳng thừng vạch trần sự giả dối của mình như vậy, cô ta luống cuống, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Mãi đến khi Cố Thanh ra khỏi phòng, cô ta mới phản ứng lại, tức giận dậm chân, ngang ngược nói: “Kiêu ngạo cái gì chứ, thật vô lễ, quả nhiên là đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn.”
Cố Thanh vốn chưa đi xa, chỉ đứng ngay cửa, nghe thấy lời nhận xét của Cố Nhược về mình, cô lùi lại một bước, đứng ngoài cửa, quay người đối diện với cô ta và nói:
“Bố mẹ cô cũng lớn lên ở nông thôn, cô có ngại không nếu tôi nói với họ một tiếng rằng cô nghĩ người lớn lên ở nông thôn đều là đồ nhà quê?”
Cố Nhược ngây người nhìn Cố Thanh, dưới ánh mắt lạnh lùng của Cố Thanh, dường như mọi tâm tư của cô ta đều không thể che giấu.
Cố Nhược càng ghét Cố Thanh hơn.
Nhưng lần này cô ta không phản bác lại Cố Thanh, tức giận bỏ đi.
Cố Thanh chỉ đáp trả Cố Nhược vài câu, không ngờ Cố Nhược vừa xuống dưới, Diệp Chi Tuyết đã đi lên.
Sắc mặt bà ta trông rất tệ.
Cố Thanh đoán, Cố Nhược đã đi mách lẻo, có lẽ là nói cô làm chị mà lại bắt nạt em.
“Con đã nói gì với Nhược Nhược?”
Diệp Chi Tuyết dùng giọng điệu chất vấn hỏi Cố Thanh, rõ ràng là bất mãn với cô, vừa đến đã làm em gái khóc, sao bà ta không phát hiện ra, cô con gái lớn này lại mưu mô như vậy?
Thái độ trách móc không hỏi trắng đen thật đáng ghét.
Cố Thanh nhếch môi: “Nó đã nói gì với bà?”
“Bây giờ là mẹ đang hỏi con!”
Thấy Cố Thanh lại dám hỏi ngược lại, Diệp Chi Tuyết bỗng nổi giận, quả nhiên ở quê bao nhiêu năm đã hư hỏng rồi, chẳng hiểu quy củ gì cả.
“Nó nói tôi là đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, tôi nói với nó, bà và bố cũng lớn lên ở nông thôn, theo ý nó thì hai người cũng là đồ nhà quê.”
“Nói bậy! Nhược Nhược sẽ không nói những lời vô lễ như vậy.” Diệp Chi Tuyết tức muốn chết: “Làm em gái khóc thì thôi đi, còn học cả thói nói dối, giỏi thật đấy Cố Thanh, bản lĩnh quá nhỉ.”
Cố Thanh cảm thấy thật nực cười, cứ nhất quyết phải chất vấn cô, cô trả lời rồi bà ta lại không tin.
Sao vậy, chỉ muốn nghe câu trả lời mà bà ta muốn nghe thôi à?
Cố Thanh trước nay không phải là quả hồng mềm, tài năng chọc tức người khác cũng thuộc hàng đầu.
Diệp Chi Tuyết không tin, cô liền nói: “Bà thấy tôi nói dối, thì cứ cho là tôi nói dối đi, dù sao bà cũng chỉ tin Cố Nhược, nhưng bắt tôi xin lỗi thì không thể nào, bà mà không ưa tôi, thì tôi có thể về quê ngay bây giờ, để Cố Nhược gả cho Lục Cảnh Viêm đi.”
Cô biết mục đích của Diệp Chi Tuyết là gì, nên không ngần ngại dùng nó để chặn họng bà ta.
“Mày!”
Diệp Chi Tuyết quả nhiên tức giận, nghĩ đến mục đích đưa Cố Thanh về Bắc Thành, bà ta mới nén được cơn giận trong lòng.
Bà ta không hiểu, đều là con mình sinh ra, sao lại khác biệt lớn như vậy?
Nhược Nhược vừa xuất sắc vừa chu đáo, nói chuyện với bà trước nay chỉ biết làm nũng, khiến lòng người tan chảy.
Còn Cố Thanh thì vừa vô dụng, vừa cứng đầu lại hay nói dối, quả nhiên không nuôi bên cạnh thì không thân.
“Con sửa soạn chuẩn bị một chút, đi gặp người ta với mẹ, còn nữa, thay bộ quần áo khác đi, mẹ bảo dì Lưu lấy cho con một bộ.”
Cố Thanh đồng ý đến Bắc Thành, hoàn toàn không phải vì đôi vợ chồng quá mức thiên vị này.
Khoảnh khắc nhìn thấy tin tức, Cố Thanh đã nhận ra Lục Cảnh Viêm.
Cô không có hứng thú ăn mặc như một con công trống.
Vì vậy khi cô xuống lầu, vẫn mặc quần áo của chính mình.
Diệp Chi Tuyết đang đợi ở dưới lầu nhìn thấy, vô cùng bất mãn: “Sao con không thay quần áo?”
“Không muốn thay.” Cố Thanh lười biếng trả lời.
“Mày…”
Diệp Chi Tuyết đột nhiên phát hiện, Cố Thanh không dễ bảo và dễ kiểm soát như bà ta tưởng.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là chốt hạ chuyện cưới xin của cô và Lục Cảnh Viêm.
“Thôi thôi, không muốn thay thì thôi, đi thôi…”
Trong nhóm chat của hội công tử, Lục Cảnh Minh tiếp tục hỏi Cố Nhược.
“Cố Nhược, chị của cô làm nghề gì?”
Dù đều ở trong nhóm, nhưng với thân phận của Cố Nhược, bình thường đừng hòng có liên lạc với cậu ấm nhà họ Lục.
Thấy Lục Cảnh Minh chủ động bắt chuyện, Cố Nhược nhất thời tâm tư dâng trào.
Sợ làm Lục Cảnh Minh phật lòng, cô trả lời rất tích cực.
“Nghe mẹ tôi nói, chị ấy làm bác sĩ ở một huyện nhỏ.”
Làm bác sĩ?
Nếu là bác sĩ, chắc sẽ chăm sóc anh trai cậu tốt hơn, Lục Cảnh Minh miễn cưỡng chấp nhận sự thật là cô xấu.
Diệp Chi Tuyết muốn lừa người ngoài, nói Cố Thanh là thạc sĩ tốt nghiệp Đại học Y Cảnh Thành.
Cố Nhược đã phải cố gắng hết sức mới thi đỗ vào Đại học Y Cảnh Thành, nhận được sự ngưỡng mộ của người khác.
Cô ta không muốn Cố Thanh không làm mà hưởng.
Mang theo tâm tư của mình, Cố Nhược giả vờ vô tình tiết lộ: “Nhưng chị tôi không thi đại học, cũng không học đại học, chắc là học được chút kiến thức qua loa từ bác sĩ ở huyện.”
“Cái gì? Ngay cả đại học cũng không học?”
Đột nhiên, thân phận “bác sĩ” của Cố Thanh cũng trở nên không đáng tin.
Lục Cảnh Minh cảm thấy rất khó chịu và bực bội.
Anh trai cậu là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Đại học Harvard, cưới một cô gái xấu xí thì thôi đi, lại còn là người không có trình độ văn hóa…
Cuối cùng không nhịn được, Lục Cảnh Minh gửi cho anh trai một tin nhắn.
“Anh, anh đừng cưới Cố Thanh đó được không? Cô ta không xứng với anh, nghe em gái cô ta nói, cô ta ngay cả đại học cũng không học, xấu xí thì thôi đi, còn không có văn hóa.”
Lục Cảnh Viêm lúc này đã đợi sẵn trong phòng riêng của Hương Phong Các.
Nơi đây môi trường tuyệt đẹp, thoải mái và yên tĩnh.
Chỉ tiếc là, dù là Lục Cảnh Viêm hay Lục phu nhân, đều không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đối với Lục phu nhân, buổi xem mắt này chỉ là một giao dịch.
Đối với Lục Cảnh Viêm mà nói, đây chỉ là một bữa tiệc chứng kiến sự bất lực của anh.
Nghe thấy tiếng báo tin nhắn, Lục Cảnh Viêm liếc nhìn tin nhắn của em trai gửi đến.
Trên khuôn mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm thừa thãi.
Lục phu nhân cũng nhìn thấy tin nhắn Lục Cảnh Minh gửi.
Bà nhắm mắt lại, nói: “Cảnh Viêm, đừng hận mẹ, mẹ không còn cách nào khác.”
Chỉ có con trai kết hôn, lén nhận nuôi một đứa trẻ giả làm con ruột, những lời đồn không hay về anh mới tự nhiên biến mất.
Lục Cảnh Viêm khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Anh không có tư cách để nói đến hận.
Chính anh đã khiến mẹ mất đi bố.
Tuy nhiên, Lục Cảnh Viêm vẫn trả lời Lục Cảnh Minh một tin nhắn.
“Chú ý lễ phép của cậu.”
Lục Cảnh Minh nhìn thấy, tức muốn chết.
Đã đến lúc này rồi, còn bảo cậu ta chú ý lễ phép, anh trai cậu ta rốt cuộc có biết nắm bắt trọng điểm không!
Ở một diễn biến khác, Cố Thanh và Diệp Chi Tuyết đã đến Hương Phong Các.
Cố Thanh cao ráo chân dài, vẫn đi giày bệt, Diệp Chi Tuyết đi giày cao gót, phải chạy lon ton mới theo kịp Cố Thanh.