Chương 3 : Gặp Gỡ Đêm Mưa

Sau khi mẹ con Vu Hương Mai thất bại thảm hại và phải cúi đầu rời đi, Thẩm phủ tạm thời quay lại vẻ yên tĩnh vốn có. Nhưng trong lòng Thẩm Lăng Yên, sóng ngầm vẫn chưa bao giờ ngưng cuộn chảy. Trận đối đầu vừa rồi chỉ là một màn khai vị, những kẻ thực sự đứng sau giật dây vẫn còn chưa xuất đầu lộ diện.

Cô ngồi trong phòng, ngón tay thon dài khẽ lướt trên trang giấy, nhưng tâm trí lại không hề đặt ở đó. Trong đầu cô lúc này chỉ có một sự kiện duy nhất, một biến cố kinh thiên động địa đã thay đổi hoàn toàn cục diện kiếp trước.

Theo trí nhớ của cô, chính vào đêm nay, Cửu hoàng tử Sở Vân Chiêu, người đã bặt vô âm tín mười năm, sẽ bí mật trở về kinh thành. Nhưng trên đường đi, anh đã bị phục kích tại một sườn núi hoang vắng ngoại ô, bị đẩy xuống vực sâu. Cú rơi đó không lấy đi mạng sống của anh, nhưng nó đã hủy hoại đôi chân, làm biến dạng gương mặt, và bào mòn đi lý trí của một thiên tài. Một Cửu điện hạ tàn phế, điên loạn trở về hoàng cung, trở thành nỗi thất vọng tột cùng của hoàng đế và là trò cười cho cả thiên hạ. Cũng chính vì không còn đối thủ xứng tầm, Sở Vân Trạch mới có thể thuận lợi từng bước leo cao, dễ dàng có được sự ủng hộ của Trấn Quốc Công phủ thông qua cuộc hôn nhân với cô.

Kiếp này, cô tuyệt đối không thể để bi kịch đó lặp lại. Cứu Sở Vân Chiêu không chỉ là để trả món nợ huyết tế, mà còn là một nước cờ chiến lược. Một Sở Vân Chiêu lành lặn, tài trí hơn người chính là đối trọng hoàn hảo nhất để kìm hãm tham vọng của Sở Vân Trạch.

Nghĩ đến đây, Lăng Yên không chút do dự. Cô đứng dậy, khoác lên mình một bộ y phục màu đen gọn nhẹ, dễ dàng cho việc di chuyển. Mái tóc dài được búi cao gọn gàng, giắt thêm một cây trâm gỗ đơn giản. Cô đeo lên chiếc túi thuốc đã chuẩn bị sẵn, bên trong không chỉ có kim châm, thuốc trị thương, mà còn có cả những loại độc dược phòng thân mà kiếp này cô đã dày công bào chế.

“Tử Oánh,” cô gọi nha hoàn thân tín vào, dặn dò. “Ta đột nhiên thấy trong người không khỏe, muốn ra ngoài hít thở khí trời một lát. Ngươi ở trong phòng canh chừng, bất kể ai hỏi cũng nói ta đã ngủ rồi, không được cho ai vào làm phiền.”

Tử Oánh tuy có chút lo lắng nhưng vẫn vâng lời. Nàng không hề biết, tiểu thư của mình không phải đi dạo, mà là đi thay đổi vận mệnh.

Lăng Yên men theo lối nhỏ, tránh hết các trạm gác trong phủ, thân thủ nhanh nhẹn như một con báo đêm. Cô đến chuồng ngựa, chọn lấy con hắc mã khỏe nhất, nhanh nhất, rồi phóng mình lên yên, thúc ngựa lao vào màn đêm đen kịt.

Mưa bắt đầu rơi, ban đầu chỉ là những hạt li ti, rồi dần nặng hạt. Màn mưa trắng xóa che khuất tầm nhìn, con đường núi trở nên trơn trượt và nguy hiểm. Lạnh, cái lạnh của đêm mưa thấm vào da thịt, nhưng không thể nào sánh được với cái lạnh trong tim Lăng Yên khi nghĩ đến cảnh tượng ở kiếp trước. Cô quất mạnh roi ngựa, mặc cho bùn đất bắn lên tung tóe, chỉ một lòng một dạ hướng về phía vách núi tử thần.

Cách vách núi chừng mười dặm, cô đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm chói tai và tiếng người la hét giận dữ. Trái tim Lăng Yên thắt lại, cô thúc ngựa nhanh hơn nữa.

Trong một chuồng bò bỏ hoang bốc lên mùi ẩm mốc và xú uế, hàng chục tên hắc y nhân đang vây chặt một thiếu niên ở giữa. Thiếu niên đó khoảng mười tám, mười chín tuổi, toàn thân tắm trong máu, cả máu của địch và máu của chính mình. Gương mặt lấm lem bùn đất nhưng không che được những đường nét俊 mỹ phi thường. Đôi chân anh có vẻ đã bị thương, bước đi khập khiễng, nhưng mỗi một nhát dao của anh đều tàn độc và quyết liệt, chỉ tấn công chứ không phòng thủ, liều mạng như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.

Đôi mắt hổ phách của anh trong đêm tối sáng lên một cách dị thường, tràn ngập sự điên cuồng và sát khí.

Đó chính là Sở Vân Chiêu! Vẫn chưa bị hủy dung, vẫn chưa hoàn toàn điên dại!

Lăng Yên không lãng phí một giây nào. Cô tung mình khỏi lưng ngựa,凌霜 kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ, tạo thành một vầng sáng bạc lạnh lẽo giữa đêm mưa. Kiếm khí sắc bén của cô quét qua, nhanh như chớp, chuẩn xác như gió. Mỗi một đường kiếm vung ra là có một tên hắc y nhân ngã xuống. Thân pháp của cô vừa uyển chuyển như vũ điệu, vừa tàn khốc như lưỡi hái tử thần. Bọn sát thủ còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đã trở thành những cái xác không hồn dưới chân cô.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hắc y nhân đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại tên cầm đầu. Lăng Yên dùng mũi kiếm kề vào cổ hắn, giọng nói lạnh như băng: “Ai phái các ngươi tới?”

Tên cầm đầu còn đang kinh hoàng trước thực lực của cô gái vừa xuất hiện, hắn gằn giọng: “Ta làm sao mà biết…”. Hắn ngước lên, chợt để ý đến đôi mắt phượng sáng ngời của Lăng Yên, một tia dâm tà hiện lên: “Mỹ nhân, kiếm pháp thật lợi hại, không biết có thể cùng tại hạ…”

Hắn còn chưa nói hết câu, một tia sét đột ngột rạch ngang bầu trời đêm, đánh thẳng vào người hắn. Tên sát thủ co giật, máu từ thất khiếu trào ra, ngã gục xuống đất chết không nhắm mắt.

Tia sét bất thường này cũng đánh vỡ chiếc mũ lụa che mặt của Lăng Yên, để lộ ra gương mặt thanh tú tuyệt trần của cô dưới ánh trăng mờ ảo.

Cô cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, đầy phòng bị đang chiếu thẳng vào mình. Lăng Yên quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt hổ phách của Sở Vân Chiêu. Anh vẫn cầm chặt con dao găm, thân thể căng cứng như dây đàn, nhìn cô chằm chằm như một con sói đơn độc đối mặt với một kẻ xâm nhập lạ lẫm.

Dù toàn thân bê bết máu, dù đang trong tình cảnh chật vật nhất, vẻ tuấn mỹ và khí chất vương giả của anh vẫn không cách nào che giấu được. Anh của lúc này, thật khác xa với dáng vẻ điên dại, tàn tạ trong ký ức của cô.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô, tà áo đen tung bay trong gió. Lăng Yên chậm rãi bước về phía con hắc mã của mình, rồi nhẹ nhàng thúc ngựa tiến lại gần anh. Cô ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang kiệt sức nhưng vẫn đầy kiêu ngạo.

Cô khẽ cất giọng, thanh âm trong trẻo mà kiên định, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch sau trận chiến:

“Ngươi, có muốn ta đưa ngươi đi không?”

 




LIÊN HỆ ADMIN