Chương 3 : Gặp Gỡ Trong Rừng Sâu
Sáu năm trôi qua như một cái chớp mắt. Dưới sự che chở của trang viện Bạch Thủy hẻo lánh và sự thờ ơ của gia đình, Thẩm Thục Vân đã lặng lẽ trưởng thành từ một cô bé sáu tuổi thành một thiếu nữ mười hai tuổi. Vóc người nàng mảnh mai, thanh tú như một nụ hoa e ấp sắp nở, nhưng đôi mắt lại trong veo và sâu thẳm, ẩn chứa sự chín chắn không tương xứng với tuổi tác.
Sáu năm, đủ để một mầm cây vươn thành đại thụ, cũng đủ để một kế hoạch được âm thầm vun đắp. Ban ngày, nàng là Vân tiểu thư trầm lặng, ít nói, chỉ quanh quẩn trong khoảng sân nhỏ của mình cùng Phứ Nương trung thành. Nàng học Phứ Nương làm những việc thêu thùa, may vá của nữ nhi, nhưng thành phẩm luôn vụng về một cách cố ý, đủ để Trương ma ma và những người làm khác tin rằng nàng chỉ là một tiểu thư bình thường, không có gì nổi bật.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, căn phòng nhỏ của nàng lại biến thành một thế giới khác. Dưới ánh nến yếu ớt, Thẩm Thục Vân say sưa nghiền ngẫm những y thư cũ kỹ. Linh hồn của một người phụ nữ đã trải qua sinh tử trú ngụ trong thân thể một thiếu nữ, khiến nàng có khả năng lĩnh hội phi thường. Những kiến thức y học uyên thâm, những phương thuốc phức tạp, những huyệt vị hiểm hóc, tất cả đều được nàng hấp thụ một cách nhanh chóng, như miếng bọt biển khô khát hút lấy từng giọt nước. Nàng không chỉ đọc, mà còn tự mình ghi chép, phân loại, thử nghiệm với những loại thảo dược dễ tìm trong trang viện.
Nàng bắt đầu với những thứ đơn giản nhất. Nàng bào chế ra những túi thơm thảo dược có tác dụng đuổi côn trùng, an thần, giúp giấc ngủ sâu hơn. Ban đầu, nàng chỉ làm cho mình và Phứ Nương dùng. Nhưng mùi hương dễ chịu và công dụng hiệu quả của nó nhanh chóng được những người làm khác chú ý. Nàng hào phóng tặng cho họ, đổi lại là những nụ cười thân thiện và vài câu chuyện phiếm về những gia đình quyền quý trong thành. Đó là cách nàng thu thập thông tin, từng chút một, về thế giới bên ngoài bức tường trang viện.
Trong khi đó, Trương ma ma vẫn không từ bỏ ý định kiểm soát tài chính của nàng. Bà ta cay cú vì không thể tìm thấy chiếc hộp tiền năm xưa, lại thấy Thẩm Thục Vân thỉnh thoảng lại có tiền mua thêm giấy bút, vải vóc, nên càng tin chắc nàng đang giấu một kho báu. Bà ta nhiều lần gây khó dễ cho Phứ Nương, nhưng Phứ Nương giờ đây đã không còn là cô bé nhà quê dễ bắt nạt, dưới sự chỉ dạy của Thẩm Thục Vân, cô đã học được cách đối đáp khôn khéo, khiến Trương ma ma tức tối mà không làm gì được.
Một buổi trưa hè oi ả, Trương ma ma lại hùng hổ xông vào viện. Lần này, bà ta không đi một mình, mà còn dẫn theo hai bà vú to béo khác, tạo thành thế ỷ đông hiếp yếu.
“Vân tiểu thư, lão nô nghe nói người gần đây hay qua lại với con trai của Vương ma ma. Người là tiểu thư khuê các, sao có thể tùy tiện giao du với đám hạ nhân đó được, lỡ như bị lừa gạt tiền bạc thì biết làm sao?” Trương ma ma nói, mắt lại liếc xéo về phía hòm quần áo của nàng, như thể tiền bạc đang được giấu ở đó.
Thẩm Thục Vân đang ngồi thêu một chiếc khăn tay, đường kim mũi chỉ vẫn vụng về như thường lệ. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng. “Ma ma lo xa rồi. An Tế ca ca là người thật thà, huynh ấy chỉ giúp con vài việc vặt, sao có thể lừa gạt con được. Trời nóng nực, các vị ma ma đến đây chắc cũng khát rồi. Phứ Nương, mau pha trà mời khách.”
Phứ Nương vâng dạ rồi lui vào bếp. Thẩm Thục Vân vẫn giữ nụ cười trên môi, mời ba người ngồi xuống. “Trà mới hái hôm qua, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, các vị ma ma uống thử xem.”
Trương ma ma không chút nghi ngờ, bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Hai bà vú kia cũng làm theo. Thẩm Thục Vân lặng lẽ quan sát, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra. Trong ấm trà đó, nàng đã bỏ thêm một chút bột từ lá phan tả diệp, một loại thảo dược có tác dụng nhuận tràng cực mạnh. Liều lượng được nàng tính toán cẩn thận, đủ để gây ra một trận đau bụng dữ dội nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Quả nhiên, chưa đầy một tuần trà, sắc mặt Trương ma ma bắt đầu tái đi, trán lấm tấm mồ hôi. Bà ta ôm bụng, mặt nhăn nhó. “Ôi, cái bụng của ta…”
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “rột rột” vang lên không thể kiểm soát. Cả ba người đàn bà mặt mày biến sắc, vội vã đứng dậy định chạy ra ngoài, nhưng đã quá muộn. Một cơn đau quặn thắt ập đến, khiến họ không thể nhúc nhích. Ngay tại khoảng sân sạch sẽ, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người làm khác đang tò mò ngó vào, một màn kịch xấu hổ đã diễn ra.
Từ sau hôm đó, Trương ma ma và hai đồng bọn nằm liệt giường mất mấy ngày, trở thành trò cười cho cả trang viện. Bà ta không còn dám hùng hổ đến gây sự với Thẩm Thục Vân nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc nàng bằng ánh mắt vừa căm hận vừa sợ hãi. Thẩm Thục Vân đã có được sự yên tĩnh mà nàng mong muốn.
Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc đã đến mùa hè năm nàng mười hai tuổi. Những túi thơm thảo dược của nàng thông qua Vương An Tế đã được bán cho các tiểu thương trong thành Ngu Dương, mang lại một khoản thu nhập ổn định. Nàng dùng số tiền đó, một phần để cải thiện cuộc sống, một phần gửi cho Vương An Tế để cậu mua thêm ruộng đất, xây dựng lại nhà cửa. Cuộc sống của chàng thiếu niên thật thà cũng dần khá lên, cậu ngày càng kính trọng và tin tưởng “tiểu muội” thông minh này.
Càng nghiên cứu sâu về y thuật, Thẩm Thục Vân càng nhận ra sự thiếu thốn thảo dược ở vùng đồng bằng. Nàng quyết định phải lên ngọn núi phía sau Bạch Thủy Trang, nơi có nhiều loại dược liệu quý hiếm hơn.
“An Tế ca ca, huynh có thể đưa ta lên núi được không?”
Vương An Tế không chút do dự. Cậu chuẩn bị gùi, dao rựa, và cả những túi thơm đuổi rắn do chính tay Thẩm Thục Vân làm. Hai người một trước một sau, tiến vào khu rừng rậm rạp.
Không khí trên núi trong lành và mát mẻ. Thẩm Thục Vân như cá gặp nước, nhanh chóng nhận ra và thu hái được nhiều loại thảo dược mà nàng chỉ thấy trong sách. Vương An Tế thì cẩn thận đi theo sau, vừa cảnh giới thú dữ, vừa giúp nàng mang gùi.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hai người tìm một gốc cây cổ thụ để nghỉ chân. Đang ăn lương khô, họ bỗng nghe thấy tiếng chửi bới và tiếng đánh đập vọng lại từ một sườn dốc không xa.
“Đồ con hoang! Dám trộm bánh bao của bọn tao à!”
“Đánh chết nó đi!”
Thẩm Thục Vân và Vương An Tế liếc nhìn nhau. Vương An Tế định lên tiếng can ngăn, nhưng Thẩm Thục Vân đã ra hiệu cho cậu im lặng. Nàng cẩn thận trèo lên một tảng đá cao, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Dưới một bãi đất trống, ba gã sai vặt mặc đồng phục của một gia đình giàu có nào đó đang vây đánh một cậu bé. Cậu bé đó chỉ khoảng mười tuổi, thân hình gầy gò, quần áo rách rưới, trên người đầy những vết bầm tím cũ mới. Dù bị đánh ngã xuống đất, bị đá vào người túi bụi, cậu bé vẫn không hề kêu la một tiếng. Cậu chỉ im lặng chịu đựng, nhưng đôi mắt thì đen láy, lạnh lẽo, ánh lên sự căm hận và một ý chí ngoan cường đến đáng sợ. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, ánh mắt như một con sói con bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng liều mạng với kẻ thù.
Trái tim Thẩm Thục Vân như bị ai đó bóp nghẹt.
Nàng nhận ra cậu bé đó. Mặc dù gầy gò và non nớt hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt lạnh lùng, đầy sát khí ấy không thể nào nhầm lẫn được.
Đó là Cảnh Diên.
Kiếp trước, lần đầu tiên nàng thực sự nhìn rõ hắn là khi hắn đã mười tám tuổi, một vị tướng quân trẻ tuổi máu lạnh. Còn bây giờ, hắn chỉ là một cậu bé mười tuổi đang bị bắt nạt. Điều gì đã biến một đứa trẻ thành một cỗ máy giết người như vậy? Nàng không biết, nhưng kiếp này, nàng sẽ không để điều đó xảy ra.
“Dừng tay!” Thẩm Thục Vân hét lên, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực, vang vọng cả khu rừng.
Ba gã sai vặt giật mình quay lại. Thấy chỉ là một thiếu nữ và một thiếu niên nhà quê, chúng liền tỏ ra hung hãn. “Con nhãi ranh ở đâu ra, dám xen vào chuyện của bọn tao?”
Thẩm Thục Vân bình tĩnh bước xuống khỏi tảng đá, Vương An Tế cầm chắc con dao rựa, đứng chắn trước mặt nàng. Nàng không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ba gã kia.
“Ngọn núi này thuộc địa phận của Bạch Thủy Trang. Các ngươi là người nhà nào mà dám tự tiện vào đây săn bắn, lại còn hành hung người khác?” Nàng cố tình nói to, hy vọng có người đi rừng khác nghe thấy.
Rồi nàng liếc nhìn bộ đồng phục của chúng, trên ngực áo có thêu một chữ “Vũ”. Nàng chợt nhớ ra, ở thành Sóc Châu gần đó, có một gia đình quyền thế họ Vũ, chính là Định Viễn Hầu phủ. Kiếp trước, Cảnh Diên chính là thân vệ của con trai Định Viễn Hầu.
“Ta thấy trên áo các ngươi có chữ Vũ, lẽ nào là người của Định Viễn Hầu phủ ở Sóc Châu? Ta nghe nói Hầu gia là người nghiêm minh, sao lại có thể để gia nô tùy tiện hành hung người khác như vậy. Nếu chuyện này đến tai Hầu gia, e rằng các ngươi khó giữ được cái mạng.”
Ba gã sai vặt nghe thấy hai chữ “Hầu phủ” thì có chút chột dạ. Chúng chỉ là đám sai vặt cấp thấp, làm sao dám gánh tội làm xấu mặt chủ nhân. Một tên trong đó liếc nhìn Cảnh Diên đang nằm dưới đất, khinh bỉ nói: “Nó là đứa con hoang không cha không mẹ, được Hầu phủ mua về làm người thử thuốc, thử võ công cho thiếu gia. Hôm nay nó dám trộm đồ ăn, bọn ta chỉ dạy dỗ nó một chút thôi.”
Thì ra là vậy. Hèn gì kiếp trước hắn lại trở nên tàn nhẫn và vô cảm đến thế. Bị đối xử như một công cụ từ khi còn quá nhỏ, làm sao có thể mong đợi hắn có một trái tim ấm áp?
Nỗi thương cảm và tức giận dâng lên trong lòng Thẩm Thục Vân. Nàng không thể để chúng tiếp tục hành hạ hắn. Nàng cúi xuống, nhặt một loại cây lá có gai nhỏ gần đó. “Các ngươi có biết đây là cây gì không?”
Cả ba tên ngơ ngác nhìn nhau.
“Đây là cây tầm ma quỷ,” nàng nói, giọng điệu bí ẩn. “Nhựa của nó nếu dính vào da sẽ gây ngứa ngáy, lở loét, đau đớn vô cùng. Nhưng nếu biết cách dùng, nó cũng có thể trở thành một loại độc dược không màu không mùi, khiến người ta đau bụng quằn quại, sống không bằng chết.” Nàng vừa nói, vừa cố ý bẻ gãy một cành cây, để nhựa trắng chảy ra. “Ta vừa hái được một ít, định mang về bào chế thuốc. Các ngươi có muốn thử không?”
Ba gã sai vặt nhìn chất lỏng trắng đục trên tay nàng, rồi lại nhìn ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ của nàng, trong lòng không khỏi run sợ. Chúng không biết nàng nói thật hay giả, nhưng không dám mạo hiểm. Chúng lườm Cảnh Diên một cái, rồi hậm hực bỏ đi.
Khu rừng trở lại yên tĩnh. Thẩm Thục Vân thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiến lại gần Cảnh Diên. Cậu bé vẫn nằm im dưới đất, nhưng đôi mắt đã mở to, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, không một chút biết ơn.
Nàng biết, trái tim hắn đã bị băng giá bao phủ. Để làm tan chảy lớp băng đó, cần rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn. Nhưng nàng không sợ. Nàng đã có cả một kiếp này để làm điều đó.
Nàng ngồi xổm xuống, chìa tay ra trước mặt hắn. Dưới ánh nắng xuyên qua kẽ lá, bàn tay nàng trắng nõn, mềm mại, hoàn toàn trái ngược với thế giới tàn khốc của hắn.
“Ngươi có sao không? Ta đưa ngươi về.”
Cảnh Diên không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt hắn sắc lạnh, đầy nghi ngờ, như một con thú hoang bị thương đang cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh.