Chương 3 : Kho Báu Dưới Thác Cửu Long
Trở về nhà sau phiên chợ, Âu Dương Giao Giao cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng đã cắt đứt mối liên hệ trực tiếp với Thẩm Mục Chi, thay đổi mắt xích đầu tiên trong vòng xoáy định mệnh nghiệt ngã của kiếp trước. Dù trong lòng vẫn còn một chút áy náy mơ hồ, nhưng nàng biết đây là lựa chọn đúng đắn nhất. Bây giờ, nàng có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào kế hoạch làm giàu, vào việc bảo vệ gia đình nhỏ bé này.
Nàng cần một lý do chính đáng để một mình lên núi. Ký ức về lão tiều phu may mắn trong kiếp trước lại hiện về rõ mồn một. Lão ta thường ngồi dưới gốc cây đa đầu làng, say sưa kể lại câu chuyện đổi đời của mình. Lão đã vô tình phát hiện ra một ổ linh chi lớn sau thác Cửu Long, bán được mấy trăm lạng bạc, từ đó mua ruộng đất, sống cuộc đời an nhàn. Từng chi tiết về con đường, vị trí của đám linh chi đã khắc sâu vào tâm trí Giao Giao. Đó chính là kho báu trời ban, là con đường duy nhất giúp gia đình nàng thoát khỏi cảnh cơ hàn trước khi cha và các anh trở về.
Sáng hôm sau, Giao Giao nói với mẹ và chị dâu rằng nàng muốn cùng cô bạn thân Hà Hoa trên núi hái củi. Hà Hoa là con gái của một thợ săn, thông thạo đường núi, nên Âu Dương thị và Trương thị dù có chút lo lắng cho sức khỏe của nàng cũng không phản đối nhiều.
Thoát khỏi sự giám sát của gia đình, Giao Giao một mình tiến về phía ngọn núi sau làng. Cơ thể mười bốn tuổi vừa trải qua một trận bạo bệnh vẫn còn rất yếu ớt. Mới đi được nửa đường, nàng đã thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm. Nàng cắn răng, vịn vào những thân cây ven đường, từng bước từng bước leo lên. Ý chí quật cường được tôi luyện từ bi kịch của kiếp trước đã trở thành sức mạnh phi thường, giúp nàng vượt qua giới hạn của bản thân.
Sau hơn một canh giờ vật lộn với con dốc trơn trượt, thác Cửu Long hùng vĩ cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Dòng nước trắng xóa đổ từ trên cao xuống, va vào đá tung bọt trắng xóa, tạo nên một bản giao hưởng của núi rừng. Giao Giao vịn vào một tảng đá lớn, thở dốc, cảm giác như hai lá phổi của mình sắp nổ tung.
“Thác thứ ba, con đường mòn bên cạnh…” Nàng lẩm bẩm, ngước mắt quan sát. Con đường mòn nhỏ hẹp, dốc đứng, có