Chương 3 : Lên trấn trên

Sáng sớm hôm sau, Lâm Niệm Hòa dậy thật sớm.

Cô nói với Chu Mai là muốn lên trấn trên xem thử, Chu Mai không yên tâm, nhưng thấy cô khăng khăng, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô cẩn thận, rồi cho cô hai xu làm tiền xe.

Lâm Niệm Hòa cầm hai xu, trong lòng ấm áp.

Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi giày vải mẹ mới làm cho, rồi ra khỏi nhà.

Làng Lâm Gia cách trấn trên không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là đến.

Lâm Niệm Hòa không đi xe, mà đi bộ.

Dọc đường, cô hái một ít cỏ dại ven đường, tết thành một cái giỏ nhỏ, rồi đi vào núi.

Cô nhớ trong núi có một loại thảo dược tên là “Thất diệp nhất chi hoa”, là một vị thuốc quý, có thể thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, giá trị không nhỏ.

Cô định vào núi tìm thử, xem có thể hái được một ít không.

May mắn của Lâm Niệm Hòa không tệ, đi vào núi không bao lâu đã tìm được một bụi “Thất diệp nhất chi hoa”.

Cô cẩn thận đào cả bụi lên, bỏ vào giỏ, rồi tiếp tục đi sâu vào trong.

Trong núi có rất nhiều loại thảo dược, Lâm Niệm Hòa hái một ít, bỏ đầy giỏ mới xuống núi.

Lúc này, trời đã sáng hẳn.

Lâm Niệm Hòa xách giỏ, đi về phía trấn trên.

Trấn trên những năm bảy mươi rất náo nhiệt, trên đường người đến người đi, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.

Lâm Niệm Hòa tìm một góc không người, bày thảo dược trong giỏ ra, rồi ngồi xuống chờ khách hàng.

Thảo dược của cô đều là loại tốt, lại tươi mới, rất nhanh đã có người đến hỏi.

“Cô bé, Thất diệp nhất chi hoa này bán thế nào?” Một ông lão mặc áo dài màu xanh hỏi.

Lâm Niệm Hòa ngẩng đầu nhìn ông lão, thấy ông ta khí độ bất phàm, không giống người thường, liền cười nói: “Ông ơi, ông cứ ra giá đi ạ.”

Ông lão sờ râu, cười nói: “Cô bé này thú vị đấy, vậy tôi ra giá năm đồng, cô thấy thế nào?”

Năm đồng?

Lâm Niệm Hòa sững sờ, cô không ngờ Thất diệp nhất chi hoa này lại đáng giá như vậy.

Cô vốn nghĩ bán được một hai đồng đã là tốt lắm rồi.

“Sao, chê ít à?” Ông lão thấy cô không nói gì, tưởng cô không hài lòng, liền nói: “Vậy mười đồng, không thể nhiều hơn được nữa.”

Mười đồng!

Lâm Niệm Hòa tim đập thình thịch, vội nói: “Không ít, không ít, mười đồng thì mười đồng.”

Ông lão cười ha ha, lấy ra mười đồng đưa cho cô: “Cầm đi, Thất diệp nhất chi hoa này tôi lấy.”

Lâm Niệm Hòa nhận tiền, cẩn thận cất đi, rồi đưa Thất diệp nhất chi hoa cho ông lão.

Ông lão cầm lấy Thất diệp nhất chi hoa, nhìn kỹ một lúc, gật đầu hài lòng: “Không tệ, không tệ, là hàng tốt.”

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Lâm Niệm Hòa nhìn bóng lưng ông lão, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Mười đồng, dễ dàng kiếm được như vậy.

Xem ra, kiếm hai mươi đồng không khó như cô tưởng.

Lâm Niệm Hòa dọn sạp, định đi dạo phố, mua ít đồ.

Cô đi dạo một vòng quanh chợ, mua một ít gạo, mì, thịt và vải vóc, tiêu hết năm đồng.

Còn lại năm đồng, cô định giữ lại, phòng khi cần dùng.

Lúc cô chuẩn bị về nhà, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào.

Cô tò mò đi qua, thấy một đám người đang vây quanh một người đàn ông trung niên, chỉ trỏ.

Người đàn ông trung niên đó nằm trên đất, mặt mày tím tái, môi trắng bệch, xem ra bệnh không nhẹ.

“Đây là bị sao vậy?”

“Nghe nói là bệnh tim, đột nhiên phát tác.”

“Vậy mau đưa đến bệnh viện đi!”

“Đưa đi rồi, bác sĩ nói không cứu được nữa, bảo gia đình chuẩn bị hậu sự.”

“Haiz, thật đáng thương.”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng không ai dám tiến lên.

Lâm Niệm Hòa chen vào đám đông, nhìn người đàn ông trung niên trên đất, nhíu mày.

Đây không phải là ngộ độc thực phẩm sao? Sao lại thành bệnh tim rồi?

Cô nhìn kỹ, thấy móng tay của người đàn ông trung niên đã chuyển sang màu đen, càng khẳng định suy đoán của mình.

Đây rõ ràng là triệu chứng ngộ độc.

Lâm Niệm Hòa không nghĩ nhiều, tiến lên nói: “Tránh ra, để tôi xem.”

 




LIÊN HỆ ADMIN