Chương 3: Mượn Thân Gieo Mầm
Chương 3: Mượn Thân Gieo Mầm
Cánh cổng nặng nề của nha môn khép lại sau lưng, ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài. Trong xe ngựa, không khí im lặng đến ngột ngạt. Tuyết Chi không vội đưa Tô Anh Nương về phủ quận chúa, nơi đó tai vách mạch rừng, mỗi một hành động khác thường đều có thể bị giám sát. Nàng cần một nơi kín đáo, an toàn tuyệt đối. Ký ức của Khang Mẫn chợt lóe lên một tia sáng. Ở ngoại thành phía Nam, có một trang viện nhỏ do Trưởng công chúa quá cố để lại cho Khang Mẫn. Vị quận chúa này vốn không thích cảnh đồng quê, nên trang viện đó gần như bị bỏ hoang, chỉ có một hai người làm vườn già cả trông coi. Đó chính là nơi hoàn hảo.
“Đi trang viện Nam Giao,” nàng ra lệnh, giọng nói không chút cảm xúc.
Tô Anh Nương, người phụ nữ đang mang thai với gương mặt hốc hác vì sợ hãi và đau khổ, ngồi co ro trong góc xe. Chị ta run rẩy, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tuyết Chi đầy hoang mang và biết ơn. Chị ta không hiểu tại sao vị quận chúa nổi tiếng kiêu căng, ngang ngược lại ra tay cứu giúp một người dân thường như mình, nhưng vào lúc này, Tuyết Chi chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Trang viện Nam Giao quả thực vắng vẻ như trong ký ức. Cỏ dại mọc um tùm, những bức tường phủ đầy rêu xanh, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc qua lá. Tuyết Chi ra lệnh cho phu xe và tỳ nữ ở lại bên ngoài, một mình nàng dẫn Tô Anh Nương vào trong một căn phòng sạch sẽ nhất đã được chuẩn bị sẵn.
“Ngươi không cần phải sợ,” Tuyết Chi rót một tách trà ấm đưa cho Tô Anh Nương, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng hơn một chút, dù điều đó thật khó khăn với thanh quản của Khang Mẫn. “Ta đã đưa ngươi ra khỏi đó, tạm thời sẽ không ai làm phiền ngươi. Bây giờ, hãy kể cho ta nghe tất cả mọi chuyện, không được bỏ sót một chi tiết nào.”
Tô Anh Nương run rẩy nhận lấy tách trà, hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay dường như tiếp thêm cho chị ta một chút dũng khí. Chị ta bắt đầu kể, giọng nói đứt quãng và nghẹn ngào. Chồng chị, một người đàn ông hiền lành, làm nghề thợ mộc, không hiểu vì sao lại đắc tội với An Thức Ngọc, con trai của một vị quan trong triều. An Thức Ngọc nhiều lần đến quấy rối em gái chị là Tô Mạn Nương, nhưng bị từ chối. Đêm xảy ra án mạng, chồng chị có hẹn ra ngoài nói chuyện với An Thức Ngọc, hy vọng có thể giải quyết hiểu lầm. Nhưng anh ấy đã không bao giờ trở về. Sáng hôm sau, người ta phát hiện xác anh ở bờ sông, và mọi chứng cứ đều chỉ về phía chị.
“Quan phủ nói… họ tìm thấy con dao gọt hoa quả của ta dính máu ở hiện trường,” Tô Anh Nương nức nở. “Họ nói ta oán hận phu quân đánh đập nên mới ra tay sát hại. Nhưng… nhưng phu quân chưa bao giờ đánh ta, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào. Chúng ta… chúng ta rất yêu thương nhau.”
Tuyết Chi im lặng lắng nghe. Vụ án được dàn dựng một cách sơ sài, nhưng lại hiệu quả đến đáng sợ đối với một người dân thường không có quyền thế. “Con dao đó, tại sao lại ở hiện trường?”
“Ta không biết,” Tô Anh Nương lắc đầu quầy quậy. “Tối hôm đó nó vẫn còn ở trong bếp. Sáng hôm sau… nó đã biến mất.”
“An Thức Ngọc,” Tuyết Chi lặp lại cái tên này. “Ngoài việc quấy rối em gái ngươi, hắn và chồng ngươi còn có mâu thuẫn nào khác không?”
“Ta… ta không rõ. Phu quân không nói gì cả. Nhưng dạo gần đây, anh ấy trông rất lo lắng, thường xuyên thở dài.”
Tuyết Chi nhíu mày. Chắc chắn còn có ẩn tình khác. Nàng nhìn xuống bụng của Tô Anh Nương. “Ngươi mang thai mấy tháng rồi?”
“Dạ… đã hơn bốn tháng.”
Bảo vệ được người phụ nữ này, chính là bảo vệ hai mạng người. Trách nhiệm trên vai nàng càng thêm nặng trĩu. “Ngươi cứ ở yên đây nghỉ ngơi, đừng đi đâu cả. Ta sẽ sắp xếp người mang thức ăn và thuốc an thai đến. Trong hai ngày, ta nhất định sẽ tìm ra cách rửa oan cho ngươi.”
Rời khỏi trang viện, sắc mặt Tuyết Chi vô cùng ngưng trọng. Nàng biết mình chỉ có hai ngày. Lời hứa với La Định Xuân không phải là nói suông. Nàng phải giữ chữ tín, nếu không, sau này sẽ rất khó hành động.
Trong khi đó, tại Nội các, La Định Xuân ngồi trước án thư, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào những tập tấu chương trước mặt. Hình ảnh “Khang Mẫn” với đôi mắt sắc bén và lời lẽ thách thức cứ lởn vởn trong đầu hắn. Nàng ta đã thay đổi. Sự thay đổi này không chỉ đơn thuần là tính khí thất thường, mà là một sự biến đổi về bản chất. Nàng ta có mục đích, có kế hoạch, và sự tự tin của nàng ta không hề giả tạo.
Và cái tên “Tuyết Chi”… Tại sao nàng ta lại nhắc đến nàng ấy?
“Trí Tri,” hắn gọi người tâm phúc của mình vào.
“Đại nhân có gì căn dặn?”
“Ngươi lập tức đến nha môn, lấy toàn bộ hồ sơ vụ án giết chồng ở Tây thành về đây cho ta. Ta muốn xem lại từ đầu.”
“Dạ?” Trí Tri có chút ngạc nhiên. Một vụ án dân sự nhỏ lại khiến Thứ phụ đại nhân phải đích thân xem xét?
“Và,” La Định Xuân nói tiếp, ánh mắt lạnh đi vài phần, “cho người theo dõi động tĩnh của xe ngựa phủ Đoan Ninh quận chúa. Ta muốn biết nàng ta đã đi đâu, gặp ai, làm gì. Nhớ kỹ, không được để bị phát hiện.”
Hắn không tin Khang Mẫn. Hoặc nói đúng hơn, hắn không tin người phụ nữ trong thân xác Khang Mẫn kia. Hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng, chuyện này có liên quan đến bí mật mà hắn luôn chôn giấu trong lòng.
Tuyết Chi không quay về phủ ngay. Nàng ra lệnh cho xe ngựa đi đến tửu lầu B鹧鸪天. Đây là nơi nàng từng dùng để vạch mặt An Thức Ngọc trong vụ án của Tô Mạn Nương. Nàng tin rằng, nơi bắt đầu cũng có thể là nơi tìm ra lời giải. Nàng cần thêm manh mối, và hồn ma của Tô Mạn Nương có thể là chìa khóa.
Nàng chọn một gian phòng riêng ở lầu hai, đúng vị trí mà nàng đã ngồi lần trước. Nàng cho tỳ nữ lui ra, một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới. Nàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng cảm nhận sự tồn tại của những linh hồn xung quanh. Năng lực “âm dương nhãn” này vẫn còn rất mới mẻ, nàng chưa thể hoàn toàn khống chế nó.
“Tô Mạn Nương,” nàng thì thầm. “Nếu cô nghe thấy, hãy hiện ra đi. Ta cần cô giúp.”
Không khí xung quanh lạnh đi vài phần. Một bóng người mờ ảo dần hiện ra bên cạnh bàn. Vẫn là gương mặt đầy huyết lệ, vẫn là đôi mắt đen ngòm đầy ai oán.
“Ta đã đưa chị cô đến nơi an toàn,” Tuyết Chi nói thẳng vào vấn đề. “Nhưng ta cần bằng chứng. An Thức Ngọc là kẻ cẩn thận, hắn chắc chắn sẽ không để lại dấu vết rõ ràng. Cô có biết hắn đã giấu hung khí thật sự ở đâu không? Hoặc có vật gì của hắn bị rơi lại ở hiện trường không?”
Hồn ma Tô Mạn Nương lắc đầu, vẻ mặt đầy đau khổ. “Tôi… tôi không biết. Lúc đó tôi đã chết rồi… tôi chỉ thấy hắn cầm một con dao găm có vỏ bằng da rắn…”
Dao găm vỏ da rắn. Tuyết Chi ghi nhớ chi tiết này. Đó là một vật khá đặc trưng.
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn nói… hắn nói phu quân của chị tôi đã biết được bí mật của hắn… nên phải chết.”
Bí mật? Lại là bí mật. Xem ra vụ án này không chỉ đơn giản là thù oán cá nhân. Tuyết Chi cảm thấy mình lại sắp lao vào một vũng nước đục ngầu.
“Cảm ơn cô. Ta sẽ cố gắng hết sức,” Tuyết Chi nói. Hồn ma Tô Mạn Nương cúi đầu cảm tạ rồi từ từ tan biến.
Tuyết Chi ngồi lại một mình, trong đầu nhanh chóng phân tích. Dao găm vỏ da rắn. Bí mật. Đây là hai manh mối quan trọng. Nàng cần phải tìm ra con dao đó, và tìm hiểu xem bí mật của An Thức Ngọc là gì.
Nàng quay về phủ khi trời đã nhá nhem tối. Vừa bước vào cửa, nàng đã cảm nhận được không khí căng thẳng. Lão thái thái đang ngồi ở chính đường, gương mặt vốn đã khắc khổ nay lại càng thêm âm trầm. Khang Hành cũng ngồi bên cạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.
“Mẫn nhi về rồi đấy à,” lão thái thái cất giọng, âm thanh khô khốc như hai mảnh sành cọ vào nhau. “Nghe nói hôm nay con không thêu thùa mà lại ra ngoài dạo chơi. Xem ra lời của bà già này, con không còn để vào tai nữa rồi.”
Tuyết Chi cúi đầu hành lễ theo đúng quy củ, nhưng giọng nói lại không hề có ý nhận lỗi. “Tôn nữ chỉ cảm thấy trong người hơi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút. Sức khỏe không tốt, làm sao có thể thêu thùa cho đẹp được ạ?”
“Hừ,” lão thái thái hừ lạnh. “Lý do thì lúc nào cũng có. Ta nghe nói con đến nha môn, còn ngang nhiên đưa một phạm nhân đi. Con có biết mình đang làm gì không? Con đang làm mất mặt cả Khang gia!”
“Tôn nữ không làm mất mặt ai cả,” Tuyết Chi ngẩng đầu, ánh mắt không chút nao núng. “Con chỉ là đang làm việc nghĩa. Người phụ nữ đó bị oan, con không thể trơ mắt đứng nhìn.”
“Việc nghĩa?” Khang Hành bật cười. “Muội muội của ta từ khi nào lại trở nên có lòng hiệp nghĩa như vậy? Chuyện của quan phủ, từ khi nào lại đến lượt một nữ nhi như muội xen vào?”
Tuyết Chi liếc nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. “Chuyện của ta, không cần huynh phải bận tâm. Huynh cứ lo tốt việc của mình đi là được.”
Nàng quay sang lão thái thái. “Tôn nữ biết mình hành động có chút đường đột, nhưng con tin việc mình làm là đúng. Hai ngày sau, con sẽ trả người lại cho nha môn, tuyệt đối không làm khó gia đình.”
Nói rồi, nàng không đợi họ phản ứng, xoay người rời đi. Nàng biết, ở lại thêm nữa cũng chỉ là những lời chì chiết vô nghĩa. Nàng cần phải giữ sức lực và trí tuệ cho cuộc chiến sắp tới.
Về đến phòng, nàng mệt mỏi ngồi xuống. Một ngày thật dài. Vừa phải đối phó với La Định Xuân, vừa phải điều tra vụ án, lại còn phải đấu trí với những người trong gia đình. Cuộc sống này, thật sự quá mệt mỏi.
Nhưng khi nghĩ đến Tô Anh Nương đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, nghĩ đến Tô Mạn Nương chết không nhắm mắt, nghĩ đến cái chết oan uổng của chính mình ba năm trước, ngọn lửa trong lòng Tuyết Chi lại bùng lên mạnh mẽ.
Nàng không thể gục ngã. Nàng phải chiến đấu. Vì những người vô tội, và vì chính bản thân nàng.