Chương 3 : Mưu Kế Ngầm Dậy Sóng
Bóng đêm đặc quánh bao trùm lên Tướng quân phủ, chỉ có ánh đèn lồng leo lét soi tỏ hành lang dài hun hút. Ngu Âm Âm gần như chạy trối chết về viện của mình, gương mặt xinh đẹp méo mó vì hoảng loạn. Lời nói của Tống Khanh Vân vẫn còn văng vẳng bên tai, lạnh lẽo và đầy ám ảnh như tiếng của quỷ đòi mạng.
Giấc mơ? Chết thảm? Cha và anh trai đầu rơi máu chảy? Đôi cẩu nam nữ?
Không! Đó không thể là một giấc mơ! Đó chính là kế hoạch, là tương lai mà ả và Từ Dực đã vạch ra một cách hoàn hảo. Sao Tống Khanh Vân có thể biết được? Chẳng lẽ ả ta chỉ nói bừa để dọa mình? Hay là… có kẻ phản bội? Không, không thể nào. Kế hoạch này chỉ có ả, Từ Dực và vài kẻ tâm phúc tuyệt đối trung thành biết.
Càng nghĩ, Ngu Âm Âm càng thấy sợ hãi. Ả không dám ở lại phủ một mình, vội vàng cho người chuẩn bị xe ngựa, mượn cớ ra ngoài mua sắm để đến Từ phủ gặp Từ Dực.
Từ Dực đang ung dung thưởng trà trong thư phòng thì thấy Ngu Âm Âm hớt hải chạy vào. Hắn nhíu mày, có chút không vui vì vẻ thất thố của ả.
“Âm Âm, có chuyện gì mà nàng lại hoảng hốt như vậy? Mất hết cả phong thái của một tiểu thư.”
Ngu Âm Âm thở không ra hơi, vội nắm lấy tay áo hắn, giọng run run kể lại toàn bộ cuộc đối thoại với Tống Khanh Vân, đặc biệt nhấn mạnh vào “giấc mơ” kỳ lạ kia.
Nghe xong, Từ Dực chỉ cười khẩy, vẻ mặt đầy khinh thường. “Ta còn tưởng chuyện gì to tát. Nàng cũng quá nhát gan rồi. Tống Khanh Vân từ nhỏ đã kiêu ngạo, ngu xuẩn, sau cú ngã ngựa có lẽ đầu óc bị chấn động nên nói năng hồ đồ thôi. Nàng ta yêu ta đến chết đi sống lại, có lẽ nghe được phong thanh gì đó về chúng ta nên mới dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, giả vờ nói những lời đó để dọa nàng, mục đích cuối cùng là để thu hút sự chú ý của ta mà thôi.”
Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Ngu Âm Âm, an ủi: “Nàng yên tâm, một con cờ trong tay chúng ta thì có thể gây ra sóng gió gì được? Mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Sắp tới là mùa săn, đó mới là sân khấu chính của chúng ta.”
Thấy Từ Dực tự tin như vậy, Ngu Âm Âm cũng tạm thời yên lòng, nhưng sâu trong đáy mắt, sự bất an vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Tống Khanh Vân của ngày hôm nay, thật sự quá khác lạ.
Trong khi đó, Tống Khanh Vân không hề lãng phí một giây phút nào. Sáng sớm hôm sau, khi sương còn giăng mờ trên các mái nhà, nàng đã có mặt tại diễn võ trường ở hậu viện Tướng quân phủ. Nơi đây rộng lớn, thường ngày chỉ có cha, anh trai và các tướng sĩ luyện tập. Đã rất lâu rồi nàng không đặt chân đến nơi này. Kiếp trước, vì muốn trở thành hình mẫu thục nữ mà Từ Dực yêu thích, nàng đã từ bỏ hết cung tên, ngựa thuật, chỉ tập trung vào cầm kỳ thi họa. Nghĩ lại, thật nực cười! Nàng là con gái của Hộ Quốc Tướng quân, trong huyết quản chảy dòng máu của nhà võ, lại đi vứt bỏ sở trường của mình để theo đuổi một gã đàn ông phụ bạc.
Nàng chọn một cây cung nhẹ, loại dành cho thiếu niên. Ngón tay thon dài mà chắc chắn giương cung, mũi tên lao vút đi trong không khí, cắm phập vào hồng tâm. Liên tiếp mười mũi tên, không một mũi nào trượt. Những binh lính đang luyện tập xung quanh đều kinh ngạc dừng lại, không tin vào mắt mình. Vị tiểu thư yếu đuối, chỉ biết đến thơ ca nhạc họa của họ, sao lại có tài bắn cung xuất thần như vậy?
Tống Khanh Vân không để ý đến ánh mắt của họ. Nàng chỉ tập trung vào mục tiêu, mỗi một mũi tên bắn ra đều mang theo sự căm hận của kiếp trước. Bắn cung giúp nàng tĩnh tâm, giúp nàng rèn luyện sự tập trung và nhẫn nại. Đây là những thứ nàng sẽ rất cần trong cuộc chiến sắp tới.
Sau đó, nàng chọn một con hắc mã cao lớn, bộ lông đen tuyền bóng loáng. Không cần người giữ cương, nàng nhẹ nhàng tung người, đáp vững vàng trên lưng ngựa. Con ngựa cảm nhận được người lạ, hí vang rồi bắt đầu lồng lên, muốn hất nàng xuống. Nhưng Tống Khanh Vân lại vô cùng bình tĩnh, hai chân kẹp chặt lấy bụng ngựa, tay ghì cương, dùng chính sức của mình để khuất phục nó. Nàng và con hắc mã quần thảo trên sân bãi, bụi bay mù mịt. Cuối cùng, con tuấn mã cũng phải chịu thua, ngoan ngoãn đi từng bước theo sự điều khiển của nàng.
Nàng phi ngựa một vòng quanh sân, gió thổi bay mái tóc dài, tà váy đỏ tung bay như lửa. Giây phút này, nàng không còn là Tống Khanh Vân yếu đuối của kiếp trước, mà là đích nữ của Tướng quân phủ, kiêu hãnh và tự do.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa không tồi.”
Một giọng nói lười biếng, mang theo ý cười vang lên từ trên đỉnh tường cao. Tống Khanh Vân giật mình ghì cương, ngẩng đầu nhìn lên. Yến Cảnh Hành một thân cẩm y màu đỏ thẫm, đang ngồi vắt vẻo trên tường, tay cầm một bầu rượu, dáng vẻ phóng túng không ai bì kịp.
“Yến thế tử có sở thích trèo tường nhà người khác sao?” Tống Khanh Vân nhướng mày, giọng không vui không giận.
Yến Cảnh Hành cười ha ha, tung người nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng như lá rụng. “Cổng chính Tống gia canh phòng nghiêm ngặt, ta lại không muốn bị người khác nhìn thấy. Hơn nữa, trèo tường vào xem mỹ nhân luyện võ, chẳng phải là một thú vui tao nhã sao?”
Hắn tiến lại gần, mùi rượu nhàn nhạt hòa quyện với mùi hổ phách trên người hắn bay tới. “Nghe nói Tống tiểu thư đối với vị hôn phu của mình thay đổi thái độ, còn đuổi cả em gái hắn ra khỏi phủ. Ta vốn không tin, nay xem ra, lời đồn không sai chút nào.”
“Thế tử cũng thật rảnh rỗi, chuyện của ta mà người cũng quan tâm đến vậy.” Tống Khanh Vân xuống ngựa, không nhìn hắn, chỉ vuốt ve bộ lông của con hắc mã.
“Ta không chỉ quan tâm,” Yến Cảnh Hành bước đến bên cạnh nàng, giọng nói trầm xuống, mang theo một sự dò xét tinh vi, “mà còn rất tò mò. Tống Khanh Vân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Tống Khanh Vân quay lại, đối diện với hắn. Đôi mắt đen láy của Yến Cảnh Hành như hai vòng xoáy sâu thẳm, có thể hút người ta vào trong. Nàng biết, người đàn ông này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Che giấu dưới lớp vỏ bọc ăn chơi trác táng là một đầu óc thông minh và một trái tim đầy toan tính.
“Ta muốn làm gì, chẳng phải cũng giống như Thế tử sao?” Nàng cười nhẹ. “Che giấu thực lực, chờ đợi thời cơ.”
Yến Cảnh Hành sững người. Câu trả lời của nàng một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của hắn. Nàng không chỉ biết hắn đang che giấu, mà còn nói ra một cách thẳng thắn như vậy.
“Xem ra, chúng ta là cùng một loại người.” Hắn cười, nụ cười lần này không còn vẻ trêu chọc, mà có thêm vài phần thâm ý. Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho nàng. “Coi như quà gặp mặt cho người đồng minh tương lai.”
Tống Khanh Vân mở ra, bên trong là một loại bột màu trắng, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.
“Đây là bột ‘Thất Tán Hồn’, không màu không vị, người trúng phải sẽ sinh ra ảo giác, hành động theo bản năng sâu kín nhất, nhưng sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả. Chỉ cần một lượng nhỏ là đủ.” Yến Cảnh Hành giải thích. “Ta nghĩ, có lẽ ở Mùa Săn sắp tới, Tống tiểu thư sẽ cần đến nó.”
Tống Khanh Vân nhìn hắn, trong lòng dấy lên một cơn sóng ngầm. Hắn không chỉ đoán được nàng muốn làm gì, mà còn đưa cho nàng một công cụ hoàn hảo. Người đàn ông này, rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện? Hắn giúp nàng, là có mục đích gì?
Nàng không hỏi, chỉ im lặng nhận lấy hộp gỗ. “Đa tạ Thế tử. Món nợ này, ta lại ghi thêm một khoản.”
“Không cần ghi nợ,” Yến Cảnh Hành nhún vai, “Cứ coi như ta đầu tư vào một màn kịch hay. Đừng để ta phải thất vọng.”
Nói rồi, hắn lại tung người, nhẹ nhàng nhảy lên tường, vẫy tay chào nàng rồi biến mất. Tống Khanh Vân đứng đó, nắm chặt chiếc hộp trong tay. Có Yến Cảnh Hành làm đồng minh, con đường báo thù của nàng, dường như đã bớt đi vài phần chông gai.
Ba ngày sau, Mùa Săn Hoàng gia chính thức bắt đầu.
Bãi săn ở ngoại ô kinh thành đã được trang hoàng lộng lẫy. Cờ xí bay phấp phới, các lều trại của những gia tộc lớn được dựng lên san sát. Tiếng ngựa hí, tiếng người cười nói huyên náo cả một góc trời.
Khi cỗ xe ngựa của Tướng quân phủ từ từ tiến vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về. Cửa xe mở ra, Tống Khanh Vân trong bộ kỵ sĩ phục màu đỏ rực, bó sát lấy thân hình thiếu nữ uyển chuyển mà đầy sức sống, bước xuống. Mái tóc đen được búi cao gọn gàng, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần và gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Nàng không còn vẻ rụt rè, e lệ như trước, thay vào đó là một sự tự tin, kiêu hãnh toát ra từ tận xương tủy. Vẻ đẹp của nàng như một đóa hồng có gai, rực rỡ mà sắc bén, khiến người ta vừa say mê lại vừa không dám đến gần.
Từ Dực và Ngu Âm Âm cũng có mặt ở đó. Khi thấy Tống Khanh Vân, cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Nàng của ngày hôm nay, quá mức chói mắt. Từ Dực bất giác cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, một cảm giác xa lạ mà hắn chưa từng có. Ngu Âm Âm thì trong lòng dâng lên một sự ghen tị điên cuồng.
Tống Khanh Vân lướt qua họ, ánh mắt không dừng lại dù chỉ một giây. Nàng đi thẳng đến khu vực chuẩn bị, chọn cho mình con hắc mã hôm trước. Tiếng tù và vang lên, báo hiệu Mùa Săn chính thức bắt đầu.
Tống Khanh Vân ghì cương, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh.
Màn kịch hay, đến lúc phải khai màn rồi.