Chương 3 : Ngày đầu tiên trên đường lưu đày

Bọn quan sai nhanh chóng kiểm kê xong tài sản của Hầu phủ, lùa tất cả mọi người ra ngoài.

Hơn ba trăm con người, quỳ la liệt trước cửa Hầu phủ.

Tên quan sai cầm đầu Lý Đức Toàn, cũng chính là tên thái giám bị Tô Vãn Ninh dọa chạy lúc trước, giờ đây đang cúi đầu khom lưng, nịnh nọt một người đàn ông mặc phi ngư phục*.

(*Trang phục của Cẩm y vệ)

“Chỉ huy sứ đại nhân, người đã đủ cả, có thể xuất phát được rồi.”

Người đàn ông đó chính là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, Lục Phong.

Hắn phụng mệnh Hoàng đế đến giám sát việc tịch biên gia sản và lưu đày.

Lục Phong sở hữu một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, ngũ quan lập thể sâu sắc như được dao tạc. Một đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi xếch lên, dù không cười cũng mang ba phần quyến rũ.

Chỉ là lúc này, mặt hắn lạnh như băng, toàn thân toát ra hàn khí khiến người lạ không dám đến gần.

Hắn lãnh đạm liếc nhìn đám người đang quỳ trên đất, ánh mắt dừng lại trên người Tô Vãn Ninh một thoáng.

Người phụ nữ này, có chút thú vị.

Vừa rồi Lý Đức Toàn vừa lăn vừa bò chạy đến mách tội, nói Tô Vãn Ninh là yêu quái, biết yêu thuật, biến hết cả phòng của hồi môn đi mất.

Hắn vốn không tin, nhưng giờ xem ra, người phụ nữ này quả thực có vài phần can đảm.

Đối mặt với cảnh cả nhà bị tịch biên, lưu đày ba nghìn dặm, nàng vậy mà vẫn không đổi sắc mặt, thậm chí còn có tâm trạng thảnh thơi đánh giá hắn.

“Xuất phát.”

Đôi môi mỏng của Lục Phong khẽ mở, thốt ra một chữ.

Bọn quan sai lập tức như sói như hổ ùa lên, đeo gông xiềng nặng trịch cho từng người.

Tô Vãn Ninh và Cố Thần Viễn, với thân phận là Thế tử và Thế tử phi của Hầu phủ, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chiếc gông lạnh như băng tròng vào cổ, Tô Vãn Ninh đến mày cũng không nhíu một cái.

Sức nặng này, đối với một dị năng giả đã lăn lộn ở Mạt thế như nàng, chẳng thấm vào đâu.

Ngược lại là Cố Thần Viễn bên cạnh, sắc mặt có chút tái nhợt.

Chàng từ nhỏ đã yếu ớt, nào đã từng chịu khổ thế này.

“Đi!”

Bọn quan sai vung roi, xua đuổi mọi người lên đường.

Đoàn người rồng rắn, tiến về hướng cổng thành.

Dân chúng trong kinh thành nghe tin kéo đến, vây kín hai bên đường, chỉ trỏ vào đoàn người.

“Mau nhìn kìa, là người của Định An Hầu phủ!”

“Nghe nói nhà họ mưu phản, đáng đời!”

“Tiếc cho vị Thế tử gia kia, trông đẹp như vậy, lại phải đi chết cùng một sao chổi.”

“Chứ còn gì nữa, vị Tô đại tiểu thư đó chính là sao chổi nổi danh khắp kinh thành, khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, ai dính vào là kẻ đó xui xẻo.”

Đủ loại lời bàn tán khó nghe lọt vào tai, sắc mặt nhà họ Cố ai nấy đều rất khó coi.

Đặc biệt là Tần thị, càng tức đến run cả người, nếu không phải được con dâu bên cạnh kéo lại, e rằng đã xông lên liều mạng với Tô Vãn Ninh.

Thế nhưng Tô Vãn Ninh lại như không nghe thấy gì, thần sắc ung dung bước đi trong đoàn người.

Những lời đồn nhảm này, nàng sớm đã quen rồi.

Ở Mạt thế, những lời khó nghe hơn thế này nàng đều đã từng nghe qua.

Chỉ cần mình sống tốt, mặc kệ người khác nói gì.

Đoàn người đi ròng rã cả một ngày, mãi đến tối mịt mới dừng lại.

Bọn quan sai lùa họ vào một ngôi miếu nát, ném cho mấy cái bánh bao khô cứng, rồi tự mình nhóm lửa nướng thịt.

Mùi thịt nướng thơm nức mũi bay tới, khiến cho bụng của mọi người đều réo lên.

Hôm nay họ chỉ được uống vài ngụm nước, sớm đã đói đến mức bụng dán vào lưng.

Nhưng nhìn chiếc bánh bao đen thui, cứng ngắc trong tay, không ai nuốt nổi.

Tần thị còn thẳng tay ném bánh bao xuống đất, gào khóc: “Ta không ăn! Ta chết cũng không ăn thứ đồ ăn cho chó lợn này!”

 




LIÊN HỆ ADMIN