Chương 3 : Sóng Gió Kính Nhân Cung

Bầu không khí yên tĩnh của Kính Nhân Cung đột ngột bị xé toạc bởi tiếng bước chân dồn dập và tiếng áo giáp va chạm khô khốc. Một đội cấm quân mặt sắt đen sì, sát khí đằng đằng, nhanh chóng bao vây toàn bộ sân chính. Dẫn đầu không phải ai khác ngoài hai vị thái giám quyền lực nhất trong cung hiện giờ: Cao Lập Thành, tổng quản Cần Chính Điện của Hoàng thượng, và Lý Tu, chưởng sự của Thọ Khang Cung bên phía Thái hậu.

Tất cả cung nữ, thái giám trong cung đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất, mặt tái mét không còn một giọt máu, không ai dám thở mạnh. Giữa sự im lặng chết chóc đó, chỉ có một mình Tô Đường là vẫn đứng thẳng. Nàng đứng nép dưới mái hiên, bên cạnh cây cột sơn son, giả vờ như một thiếu nữ ngây thơ bị dọa sợ đến ngây người, nhưng đôi mắt trong veo lại lặng lẽ quan sát tất cả, không bỏ sót một chi tiết nào.

Nàng nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của hai vị đại thái giám. Cao Lập Thành, người của Hoàng thượng, có vẻ mặt ngưng trọng nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia thận trọng. Ông ta biết rõ Hoàng hậu được Hoàng thượng yêu thương đến mức nào, nên hành sự cũng có chừng mực. Ngược lại, Lý Tu, kẻ thân tín của Thái hậu, thì không hề che giấu sự đắc ý và tàn nhẫn trong ánh mắt. Hắn ta hất hàm, nhìn quanh Kính Nhân Cung như thể đây đã là một nơi phế tích.

“Phụng chỉ của Hoàng thượng và Thái hậu,” giọng Lý Tu the thé vang lên, phá vỡ sự im lặng. “Có kẻ tố giác trong Kính Nhân Cung tàng trữ vật cấm, mưu đồ bất chính. Lập tức lục soát toàn bộ cung, không được bỏ sót một tấc đất nào!”

Lời nói vừa dứt, đám cấm quân hùng hổ tiến vào, bắt đầu lục lọi các gian phòng phụ. Nhưng Lý Tu và Cao Lập Thành lại đi thẳng về phía tẩm điện của Hoàng hậu.

Tô Đường biết, mục tiêu của chúng rất rõ ràng. Nàng không di chuyển, chỉ lặng lẽ quan sát. Trà Hương đứng sau lưng nàng, cả người run lên bần bật. Cô muốn kéo tay áo đại cô nương, giục nàng mau tránh đi, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy vẻ bình tĩnh lạ thường của Tô Đường, cô lại không dám.

Cao Lập Thành có ý ngăn cản: “Lý công công, tẩm điện của nương nương không thể tùy tiện lục soát. Kẻ tố giác đã nói rõ vật đó được cất ở đâu, chúng ta chỉ cần tìm đúng chỗ đó là được, hà tất phải làm kinh động đến nơi nghỉ ngơi của chủ tử.”

Lý Tu cười khẩy: “Cao công công thật biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng đây là ý chỉ, nếu không tìm kỹ, lỡ như bỏ sót, trách nhiệm này ông gánh hay ta gánh? Kẻ kia đã khai rõ, vật đó nằm trong một chiếc hộp sơn mài khảm xà cừ hình trăm chữ phúc, bên trong là một hộp phấn sứ trắng viền vàng. Cứ tìm đúng chiếc hộp đó là được chứ gì!”

Hắn ta nói rành rọt từng chữ, như thể đã tận mắt nhìn thấy, sự tự tin đó khiến các cung nữ xung quanh càng thêm sợ hãi. Chúng biết, nếu tìm ra thứ đó, Hoàng hậu coi như xong đời.

Cả hai vị thái giám bước vào nội điện. Tô Đường không đi theo, nhưng nàng có thể tưởng tượng được cảnh tượng bên trong. Tiếng đồ đạc bị dịch chuyển, tiếng va chạm lạch cạch. Một lát sau, hai tiểu thái giám khệ nệ khiêng chiếc hộp sơn mài ra ngoài sân, đặt ngay trước mặt Lý Tu và Cao Lập Thành.

Đó chính là chiếc hộp nàng đã mở đêm qua.

Lý Tu đắc thắng liếc nhìn Cao Lập Thành, rồi ra hiệu cho một tiểu thái giám mở khóa. Chiếc hộp được mở ra, bên trong quả nhiên là gấm vóc, trang sức, kim ngân châu báu. Lý Tu không thèm nhìn những thứ đó, tự tay thò vào, lục lọi một hồi.

Nụ cười trên mặt hắn dần cứng lại.

Hắn lôi hết mọi thứ ra, đổ cả chiếc hộp xuống đất. Trang sức, ngân lượng, túi thơm, trâm cài… vương vãi khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không hề có hộp phấn sứ trắng viền vàng nào cả.

“Sao có thể?” Lý Tu thất thanh kêu lên, không thể tin vào mắt mình. Hắn ta còn cẩn thận cầm chiếc hộp lên xem xét, gõ gõ để kiểm tra xem có ngăn bí mật nào không. Đương nhiên là không có gì.

Không khí trở nên vô cùng lúng túng. Cao Lập Thành ho nhẹ một tiếng, che đi ý cười nơi khóe mắt: “Lý công công, xem ra không có thứ mà ngài muốn tìm rồi. Hay là chúng ta quay về bẩm báo thôi?”

Lý Tu mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn ta biết mình không thể trở về tay không. Nếu không tìm ra vật chứng, hắn không chỉ không hạ bệ được Hoàng hậu, mà còn đắc tội với Hoàng thượng vì tội làm kinh động hậu cung.

“Tìm! Lục soát hết cho ta!” Hắn ta nghiến răng ra lệnh. “Lục soát từng phòng, từng ngóc ngách! Cả những kẻ hạ nhân trong cung này, cũng không được bỏ sót!”

Đúng lúc này, Tô Đường từ dưới mái hiên từ từ bước ra. Nàng vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn mở lớn, mang theo chút sợ hãi và tò mò, nhưng giọng nói lại trong trẻo và rõ ràng.

“Thưa hai vị công công,” nàng khẽ cúi người. “Dì của cháu… Hoàng hậu nương nương đã phạm phải tội gì ạ? Sao lại phải lục soát cung điện, kinh động đến cả người hầu như vậy?”

Nàng chỉ là một cô bé mười bốn tuổi, lời nói ra không có chút trọng lượng nào. Nhưng câu hỏi của nàng lại đánh thẳng vào điểm yếu của Lý Tu. Đúng vậy, Hoàng hậu chưa bị định tội, vẫn là mẫu nghi thiên hạ. Hắn ta chỉ là một tên thái giám, dựa vào đâu mà dám lục soát tẩm cung của Hoàng hậu như vậy?

Lý Tu cứng họng, chưa biết trả lời sao. Tô Đường lại quay sang Cao Lập Thành, nụ cười ngọt ngào như kẹo mạch nha: “Cao công công, Hoàng thượng có nói dì cháu phạm tội gì không ạ? Cháu ở đây mấy hôm, thấy dì lúc nào cũng dịu dàng hiền thục, sao có thể làm chuyện xấu được chứ. Chắc chắn là có kẻ gian hãm hại dì cháu rồi.”

Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “Hoàng thượng”. Cao Lập Thành là người thông minh, lập tức hiểu ý. Ông ta cười hòa nhã: “Đại cô nương đừng lo lắng, đây chỉ là một cuộc điều tra thôi. Hoàng thượng anh minh, chắc chắn sẽ không để nương nương chịu oan ức. Chuyện này không liên quan đến cô nương, cô nương cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà…” Tô Đường bĩu môi, vẻ mặt đầy tủi thân. “Các ngài làm Kính Nhân Cung loạn hết cả lên thế này, lát nữa dì cháu về thấy vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Dì mà đau lòng, lỡ như bệnh cũ tái phát thì phải làm sao?”

Nàng nói những lời rất trẻ con, nhưng lại khiến Lý Tu toát mồ hôi lạnh. Hắn ta nhớ ra, Hoàng hậu có bệnh tim, không thể chịu được kinh động. Nếu hôm nay hắn ta làm lớn chuyện, Hoàng hậu có mệnh hệ gì, dù không tìm ra vật chứng, Hoàng thượng cũng sẽ không tha cho hắn.

Cuộc lục soát sau đó diễn ra một cách qua loa. Đám cấm quân chỉ lục lọi vài nơi không quan trọng, rồi nhanh chóng kết thúc. Lý Tu mặt mày xám xịt, không dám nói thêm lời nào, phất tay áo dẫn người rời đi một cách tức tối. Cao Lập Thành cũng chắp tay với Tô Đường rồi đi theo.

Kính Nhân Cung cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tô Đường đứng giữa sân, nhìn bóng dáng đám người đi xa dần, khóe môi mới khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Trận đầu tiên, nàng đã thắng.

Trà Hương từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng nàng, chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng vừa sợ hãi vừa khâm phục. Vị đại cô nương này, trông thì nhỏ bé ngây thơ, nhưng tâm tư và sự can đảm lại không hề tầm thường. Cô mơ hồ cảm thấy, từ nay về sau, Kính Nhân Cung sẽ không còn yên bình như trước nữa.




LIÊN HỆ ADMIN