Chương 3 : Sóng Ngầm Hoàng Cung
Chiếc xe ngựa lộng lẫy dành riêng cho công chúa chậm rãi lăn bánh trên con đường lát đá xanh dẫn vào hoàng cung. Đây là chiếc xe ngựa do chính tay phụ hoàng ban tặng, toàn bộ được làm từ gỗ tử đàn quý giá, trướng rủ màn che đều là gấm Tô Châu thượng hạng, bốn góc treo những chùm chuông vàng nhỏ, mỗi khi di chuyển lại vang lên những âm thanh trong trẻo, vui tai. Bất cứ ai trong kinh thành nhìn thấy chiếc xe ngựa này đều phải cúi đầu tránh lối, bởi họ biết, người ngồi bên trong chính là Ngũ công chúa Thẩm Chi Ý, viên minh châu được hoàng đế sủng ái nhất.
Thế nhưng, không khí bên trong xe lại hoàn toàn trái ngược với vẻ xa hoa, rực rỡ bên ngoài. Nó lạnh lẽo và tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Thẩm Chi Ý ngồi ngay ngắn ở chính giữa, lưng thẳng tắp, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bức tường thành cao sừng sững đang lướt qua. Nàng đã trở về nơi này, nơi đã cho nàng vinh quang tột đỉnh, cũng là nơi chôn vùi nàng trong tủi nhục và đau thương. Từng góc cung, từng điện ngọc, từng con đường quen thuộc, tất cả đều gợi lại những ký ức không mấy vui vẻ.
Lâm Tạ ngồi đối diện nàng, ở một vị trí thấp hơn. Hắn đã thay một bộ triều phục màu xanh ngọc, mái tóc được búi lại gọn gàng. Vẻ mệt mỏi sau một đêm lao lực đã được che giấu kỹ lưỡng dưới lớp mặt nạ thư sinh nho nhã. Hắn ngước nhìn Thẩm Chi Ý, cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc quen thuộc trên gương mặt nàng, nhưng vô ích. Nàng vẫn lạnh lùng như vậy, xa cách như vậy, hoàn toàn không giống với cô gái đã từng vì hắn mà bất chấp tất cả.
“Công chúa,” hắn thận trọng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Lát nữa vào cung, diện kiến Mẫu hậu, ta… ta có cần phải chú ý điều gì không?”
Hắn chưa từng có kinh nghiệm đối mặt với những nhân vật quyền quý bậc nhất trong hoàng cung. Hắn sợ mình sẽ phạm sai lầm, làm nàng mất mặt.
Thẩm Chi Ý thậm chí không thèm quay đầu lại, giọng nói của nàng vọng ra từ sau tấm rèm châu, nhàn nhạt như nước. “Ngươi chỉ cần nhớ một điều: ngươi là Phò mã của ta. Ngoài ta ra, ngươi không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai. Nhưng cũng chính vì ngươi là Phò mã của ta, nên mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi đều phải cẩn trọng, không được làm tổn hại đến thanh danh của bản công chúa. Nếu không…” Nàng dừng lại, không nói hết câu, nhưng sự đe dọa trong đó đã quá rõ ràng.
Lâm Tạ cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Nàng vừa ban cho hắn một chỗ dựa vững chắc, lại vừa đặt lên vai hắn một gánh nặng vô hình. Hắn không còn là chính mình nữa, hắn chỉ là một vật trang trí bên cạnh nàng, một Phò mã phải sống theo ý muốn của nàng.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung Phụng Triều, nơi ở của Hoàng hậu. Cung nữ và thái giám đã đứng chờ sẵn từ lâu. Nhìn thấy Thẩm Chi Ý, bọn họ vội vàng cúi đầu hành lễ, sau đó một cung nữ thân cận nhanh chóng bước vào trong thông báo.
Bước trên con đường quen thuộc, Thẩm Chi Ý trong lòng chỉ thấy một sự mỉa mai. Mẫu hậu, người đã nuôi nấng nàng từ nhỏ, người mà nàng từng coi như mẹ ruột. Kiếp trước, khi nàng bị Thẩm Minh Tuệ và Lâm Tạ hãm hại, nàng đã cầu xin người giúp đỡ, nhưng người đã lạnh lùng từ chối. Người nói nàng không được giáo dưỡng tốt, làm mất mặt hoàng gia, nói rằng người đã phí công dạy dỗ nàng bao năm. Hóa ra, tình thương bao năm qua cũng chỉ là một ván cờ chính trị. Người đối tốt với nàng, chẳng qua cũng chỉ vì muốn lấy lòng phụ hoàng. Khi nàng mất đi sự sủng ái, người cũng là người đầu tiên vứt bỏ nàng.
“Chi Ý của ta, mau lại đây cho Mẫu hậu xem nào.”
Giọng nói ấm áp của Hoàng hậu vang lên từ trong điện. Thẩm Chi Ý bước vào, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên phượng ỷ, mặc một bộ cung trang lộng lẫy, gương mặt phúc hậu, hiền từ. Bà vẫy tay gọi nàng, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và cưng chiều.
Thẩm Chi Ý khẽ mỉm cười, nàng bước tới, duyên dáng cúi đầu hành lễ. “Nhi thần tham kiến Mẫu hậu, Mẫu hậu vạn an.” Lâm Tạ cũng vội vàng quỳ xuống theo.
“Được rồi, được rồi, đều đứng lên cả đi. Người một nhà cả, không cần đa lễ.” Hoàng hậu vui vẻ nói, sau đó ban cho hai người chỗ ngồi. Bà kéo tay Thẩm Chi Ý, ân cần hỏi han. “Đêm qua nghỉ ngơi có tốt không? Phò mã có đối tốt với con không?”
“Tạ ơn Mẫu hậu quan tâm, nhi thần mọi thứ đều tốt.” Thẩm Chi Ý đáp, giọng nói ngọt ngào, ngoan ngoãn. “Phò mã đối với nhi thần rất tốt, rất chu đáo.”
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lâm Tạ, ánh mắt bà hiền từ nhưng lại ẩn chứa một sự dò xét. “Lâm Tạ, từ nay Chi Ý đã là thê tử của ngươi, ngươi phải đối xử tốt với nó. Nó từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có chút bướng bỉnh, nếu có chỗ nào không phải, ngươi cứ nói với bản cung, bản cung sẽ dạy dỗ lại nó.”
Lời nói của Hoàng hậu tưởng như là đang bênh vực Thẩm Chi Ý, nhưng thực chất lại là đang ngầm cảnh cáo Lâm Tạ, đồng thời cũng hạ thấp giá trị của nàng, biến nàng thành một đứa trẻ không hiểu chuyện cần người khác che chở.
Lâm Tạ vội vàng cúi đầu. “Thần không dám. Công chúa là cành vàng lá ngọc, thần yêu thương, chiều chuộng còn không hết, sao dám có ý trách móc.”
Thẩm Chi Ý ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe màn kịch của hai người. Nàng chỉ cảm thấy nực cười. Một màn kịch hoàn hảo, không một kẽ hở. Nếu là nàng của kiếp trước, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sẽ càng thêm tin tưởng vào sự yêu thương của Mẫu hậu và sự dịu dàng của Phò mã.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Chi Ý và Lâm Tạ xin phép cáo lui. Vừa bước ra khỏi cung Phụng Triều, còn chưa đi được bao xa, một giọng nói chanh chua, a dua đã vang lên từ phía con đường rợp bóng cây phía trước.
“Ô, xem ai kìa! Đây không phải là Ngũ công chúa điện hạ nổi tiếng của chúng ta sao? Sao hôm nay lại có nhã hứng dạo chơi cùng vị Phò mã hàn vi này vậy?”
Thẩm Chi Ý ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Lâm Lang đang khoanh tay đứng đó, bên cạnh là Tam hoàng tử Thẩm Minh Tuệ. Thẩm Lâm Lang, Thất công chúa, em gái ruột của Thẩm Minh Tuệ, từ nhỏ đã luôn coi nàng là cái gai trong mắt. Nàng ta ghen tị với sự sủng ái mà phụ hoàng dành cho nàng, ghen tị vì ngay cả anh trai ruột cũng luôn bênh vực nàng.
Kiếp trước, mỗi lần gặp Thẩm Lâm Lang, Thẩm Chi Ý đều sẽ vì bảo vệ Lâm Tạ mà tranh cãi nảy lửa với nàng ta. Nhưng hôm nay, nàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
“Thì ra là Thất muội. Sao, muội thấy Phò mã của ta thế nào?”
Thẩm Lâm Lang không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, nàng ta có chút sững sờ, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo. Nàng ta liếc xéo Lâm Tạ từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. “Thế nào à? Một tên thư sinh nghèo kiết xác, mặt trắng như bột, nhìn đã thấy yếu ớt. Ngũ tỷ, tỷ đúng là có mắt như mù, bao nhiêu công tử thế gia tài giỏi không chọn, lại đi chọn một kẻ như vậy. Đúng là làm mất mặt hoàng gia.”
Lâm Tạ đứng bên cạnh, mặt lúc xanh lúc trắng, hai tay trong ống tay áo đã siết chặt lại. Nỗi nhục nhã khiến hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Hắn chờ đợi Thẩm Chi Ý sẽ lên tiếng bênh vực hắn như mọi khi.
Thế nhưng, Thẩm Chi Ý lại chỉ khẽ gật đầu, giọng điệu thản nhiên như không. “Muội nói cũng có lý. Mắt nhìn của ta trước nay quả thật không tốt lắm. Sau này, có lẽ phải nhờ Thất muội chỉ bảo thêm rồi.”
Câu trả lời của nàng khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Thẩm Lâm Lang há hốc miệng, không biết phải nói gì tiếp theo. Nàng ta chuẩn bị sẵn một bụng lời lẽ để đấu khẩu, nhưng Thẩm Chi Ý lại dễ dàng thừa nhận như vậy, khiến nàng ta cảm thấy như đấm vào bông.
Lúc này, Thẩm Minh Tuệ mới lên tiếng. Hắn vẫn giữ nụ cười ôn hòa, dịu dàng như mọi khi. Hắn bước tới, khẽ trách Thẩm Lâm Lang. “Lâm Lang, không được vô lễ với Ngũ tỷ. Mau xin lỗi tỷ ấy đi.”
“Anh!” Thẩm Lâm Lang ấm ức kêu lên. “Rõ ràng là em nói đúng mà! Anh lại bênh chị ta!”
“Lâm Lang bướng bỉnh quen rồi, Ngũ muội đừng chấp nhặt với nó.” Thẩm Minh Tuệ quay sang nói với Thẩm Chi Ý, ánh mắt hắn tràn đầy sự bao dung và áy náy. “Là do ta không dạy dỗ muội muội cho tốt, để muội ấy làm muội phiền lòng rồi.”
Một màn kịch anh trai tốt, hết lòng bảo vệ em gái khác mẹ. Thẩm Chi Ý trong lòng cười lạnh. Thẩm Minh Tuệ, kiếp trước ta đã bị chính vẻ ngoài này của ngươi lừa gạt. Ngươi luôn tỏ ra công bằng, luôn đứng về phía ta, khiến ta tin rằng ngươi là người anh trai tốt nhất trên đời. Nhưng thực chất, tất cả chỉ là giả tạo. Ngươi làm vậy, chẳng qua là để lấy lòng ta, qua ta để lấy lòng phụ hoàng, để dọn đường cho kế hoạch đoạt vị của ngươi.
Thẩm Chi Ý khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mỏng. “Tam hoàng huynh nói quá lời rồi. Muội và Thất muội chỉ đang đùa giỡn một chút thôi, sao có thể coi là phiền lòng được.” Nàng ngẩng lên, mỉm cười với Thẩm Minh Tuệ, một nụ cười trong sáng, không chút giả tạo. “Bây giờ muội phải đến điện Thái Cực thỉnh an phụ hoàng, xin phép cáo từ trước.”
Nói rồi, nàng duyên dáng xoay người, cùng Lâm Tạ rời đi, để lại hai anh em Thẩm Minh Tuệ đứng đó với những cảm xúc ngổn ngang. Thẩm Lâm Lang vẫn còn tức tối, còn Thẩm Minh Tuệ, nụ cười trên môi hắn tuy không đổi, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một tia nghi hoặc. Hắn cảm thấy, Ngũ công chúa của hôm nay, dường như có gì đó rất khác.