Chương 3 : Sóng Ngầm Nơi Cung Cấm
Hồ sen Trừng Viên nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, nhưng những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước như báo hiệu một cơn bão ngầm sắp sửa ập đến. Ngụy Tử Lân và Đường Lâm Nhi được thị vệ vớt lên bờ, cả hai đều ướt sũng và run rẩy, nhưng sự lạnh lẽo thấu xương đó không thể nào so sánh được với cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lòng họ. Kế hoạch hoàn hảo đã thất bại một cách thảm hại. Con mồi không những không sập bẫy mà còn ung dung đứng trên bờ, thưởng thức màn kịch do chính họ tạo ra.
Đường Lâm Nhi được cung nữ dìu đi thay y phục, ánh mắt oán độc của cô ta vẫn không ngừng hướng về phía Thẩm Tinh Vãn. Ngụy Tử Lân cũng được đưa đến một điện phụ gần đó. Hắn vừa thay xong bộ y phục khô ráo, thánh chỉ của Thái hậu đã được truyền đến, triệu kiến hắn và Thẩm Tinh Vãn đến cung Từ Ninh.
Trong cung Từ Ninh, không khí nặng nề như chì. Thái hậu ngồi trên phượng tọa, gương mặt phúc hậu thường ngày giờ đây lạnh như băng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Vãn đang quỳ gối giữa điện. Ngụy Tử Lân đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng không mấy tốt đẹp.
“Thẩm Tinh Vãn,” Thái hậu cất giọng, âm thanh không lớn nhưng đầy uy quyền, “Hôm nay ở Trừng Viên đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ai gia nghe.”
Thẩm Tinh Vãn cúi đầu, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo vẻ sợ hãi và ấm ức: “Bẩm Thái hậu, thần nữ… thần nữ thật sự không biết. Thần nữ đang cùng các tiểu thư dạo chơi bên hồ, biểu muội Đường Lâm Nhi đột nhiên chạy tới, nói là muốn cùng thần nữ đi dạo. Không ngờ muội ấy chân tay vụng về, tự mình vấp ngã rồi rơi xuống hồ. Thần nữ lúc đó hoảng sợ vô cùng, chỉ biết kêu cứu.”
Nàng diễn một cách hoàn hảo vai một vị tiểu thư khuê các bị dọa sợ đến mất hồn, từng lời nói, từng cử chỉ đều toát lên vẻ ngây thơ, vô tội.
Ngụy Tử Lân nghe vậy, không nhịn được lên tiếng: “Nàng ta nói dối! Rõ ràng là nàng ta đã cố tình ngáng chân Lâm Nhi!”
“Tam hoàng tử,” Thẩm Tinh Vãn ngẩng đầu, đôi mắt đẹp ngấn lệ, trông vô cùng đáng thương, “Thần nữ biết người có tình cảm với biểu muội, nhưng người không thể vì vậy mà vu oan cho thần nữ. Thần nữ thân là đích nữ Thừa tướng phủ, sao có thể làm ra chuyện hãm hại người khác giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Hơn nữa, biểu muội chỉ là một người không có tên trong danh sách khách mời, nếu không phải thần nữ thương tình cho đi theo làm nha hoàn, muội ấy làm sao có cơ hội đến gần hồ sen? Thần nữ có lòng tốt, lại bị nghi ngờ, thật là oan uổng quá.”
Lời nói của nàng vừa mềm mỏng vừa sắc bén, vừa tự hạ thấp mình vừa ngầm nhắc nhở mọi người về thân phận cao quý của nàng và sự thấp kém của Đường Lâm Nhi. Nàng khéo léo gieo rắc sự nghi ngờ vào lòng Thái hậu: một người có thân phận như nàng, có cần phải dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy để đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt không?
Thái hậu nheo mắt lại. Bà ta là người từng trải qua bao sóng gió cung đình, sao có thể không nhận ra những uẩn khúc trong chuyện này. Bà ta liếc nhìn Ngụy Tử Lân, ánh mắt có chút không hài lòng. Cháu trai này của bà ta, sao lại hành động lỗ mãng như vậy?
Đúng lúc này, một thái giám bước vào bẩm báo: “Bẩm Thái hậu, Nhiếp Chính Vương cầu kiến.”
Thái hậu nhíu mày, nhưng vẫn cho gọi. Yến Cảnh Hoán trong bộ triều phục màu đen bước vào, khí thế bức người. Anh không thèm liếc nhìn Ngụy Tử Lân, đi thẳng đến trước mặt Thái hậu, cúi đầu hành lễ: “Thần tham kiến Thái hậu.”
“Nhiếp Chính Vương đến đây có việc gì?”
Yến Cảnh Hoán đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng quét qua Thẩm Tinh Vãn đang quỳ trên đất, rồi dừng lại trên gương mặt Thái hậu. “Thần nghe nói Thẩm tiểu thư gặp chút phiền phức, nên đến xem sao. Dù sao, nàng ấy cũng là người mà thần để mắt tới.”
Câu nói của anh không chỉ là một lời giải vây, mà còn là một lời tuyên bố chủ quyền đầy bá đạo. Cả Thái hậu và Ngụy Tử Lân đều sững sờ. “Người mà thần để mắt tới” – sáu chữ này còn nặng hơn cả ngàn vàng, là một sự bảo chứng không ai dám coi thường.
Thái hậu im lặng một lúc lâu, rồi phất tay: “Thôi được rồi, chuyện hôm nay có lẽ chỉ là hiểu lầm. Thẩm Tinh Vãn, ngươi lui đi.”
“Tạ ơn Thái hậu.” Thẩm Tinh Vãn dập đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đứng dậy, đi lướt qua Yến Cảnh Hoán, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang dõi theo mình.
Khi nàng vừa ra khỏi cung Từ Ninh, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Đứng lại.”
Thẩm Tinh Vãn dừng bước, xoay người lại. Yến Cảnh Hoán đã đứng ngay sau lưng nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.
“Diễn kịch hay lắm.” Anh nói, giọng không có chút cảm xúc.
Thẩm Tinh Vãn cúi đầu. “Đa tạ Vương gia đã giải vây.”
“Bổn vương không có hứng thú xem kịch.” Yến Cảnh Hoán bước tới gần hơn, bóng của anh bao trùm lấy nàng. “Nhưng nếu nàng đã muốn chơi, bổn vương có thể chơi cùng nàng. Chỉ có điều, cái giá phải trả sẽ không rẻ đâu.”
Nói rồi, anh lướt qua nàng, bỏ đi, để lại một bóng lưng cao lớn, lạnh lùng và một mùi hương trầm nam tính thoang thoảng trong không khí.
Thẩm Tinh Vãn đứng đó một lúc lâu, trái tim đập loạn nhịp. Nàng biết, từ khoảnh khắc này, nàng và người đàn ông đó đã chính thức bước vào cùng một ván cờ.
Trở lại Thẩm phủ, không khí vẫn còn căng thẳng sau sự việc kháng chỉ ban sáng. Cha nàng, Thừa tướng Thẩm Kính, đang đi đi lại lại trong thư phòng, vẻ mặt đầy lo âu. Mẹ nàng thì ngồi một bên, mắt hoe đỏ.
“Cha, mẹ, con đã về.”
Thẩm Kính nhìn thấy con gái, vội hỏi: “Thái hậu có làm khó con không?”
“Không ạ. Mọi chuyện đã được giải quyết.” Nàng bình tĩnh đáp, rồi quỳ xuống trước mặt cha mẹ.
“Cha, mẹ, con gái bất hiếu, đã tự ý làm càn, khiến cả nhà lo lắng. Nhưng con có lý do của mình. Con không thể gả cho Ngụy Tử Lân.”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. “Con muốn từ hôn. Và con… muốn gả cho Nhiếp Chính Vương Yến Cảnh Hoán.”
Lời nói của nàng như một quả bom nổ tung trong thư phòng. Thẩm Kính và phu nhân đều kinh ngạc đến sững sờ.
“Con nói cái gì?” Thẩm Kính gần như không tin vào tai mình. “Con điên rồi sao? Gả cho Nhiếp Chính Vương? Con có biết hắn là người thế nào không? Hắn là kẻ máu lạnh vô tình, quyền khuynh triều dã, gả cho hắn khác nào tự đưa mình vào hang cọp?”
“Con biết.” Thẩm Tinh Vãn gật đầu, giọng nói vẫn không hề dao động. “Nhưng cha à, so với việc gả cho một kẻ bạc tình, vong ân bội nghĩa như Ngụy Tử Lân, để rồi cả gia tộc phải chết thảm, thì hang cọp cũng là nơi an toàn nhất. Ít nhất, Yến Cảnh Hoán sẽ không bao giờ phản bội con.”
Nàng biết, quyết định này là một canh bạc lớn, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Để báo thù, để bảo vệ gia tộc, nàng cần một đồng minh đủ mạnh. Và Yến Cảnh Hoán chính là người duy nhất có thể giúp nàng.
Nàng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đen kịt. “Ngày mai, con sẽ đến Nhiếp Chính Vương phủ.”