Chương 3 : Tâm tư
Theo lời của Triển Lăng Vân, Nguyễn Vãn Phong cảm thấy như có một con rắn lạnh lẽo đang thè lưỡi quấn quanh cổ mình. Chỉ cần hơi bất cẩn một chút là có thể bị nó cắn chết.
“Em… sao em có thể có chuyện gì giấu anh cả được chứ, mọi chuyện lớn nhỏ của em đều do một tay anh lo liệu. Em làm gì anh đều biết, ngay cả em đi đâu Lý Sở cũng sẽ…”
“Ồ, em nói vậy là đang oán trách anh không cho em không gian riêng tư à.” Ngón trỏ của Triển Lăng Vân gõ lên mặt bàn gỗ, cộc, cộc, cộc.
Mỗi một tiếng gõ đều đập vào dây đàn sợ hãi trong lòng Nguyễn Vãn Phong, cậu đang ngồi trên ghế mây, toàn thân mềm nhũn.
“Không… không phải, anh cả làm những việc này đều là vì tốt cho em. Sao em có thể oán trách anh được chứ.” Nguyễn Vãn Phong nén lại sự căng thẳng trong lòng, nặn ra một nụ cười với Triển Lăng Vân.
Triển Lăng Vân thấy nụ cười này, liền ngừng gõ ngón trỏ, mà giơ tay lên định xoa đầu Nguyễn Vãn Phong.
Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Vãn Phong lại theo phản xạ nhắm mắt né đi.
Triển Lăng Vân thấy hành động này của Nguyễn Vãn Phong, tay dừng lại giữa không trung một chút, rồi vẫn xoa đầu cậu.
Xoa xong, hắn đứng dậy nói: “Được rồi, đến giờ rồi, anh xuống trước đây, em sửa soạn xong thì mau xuống nhé, Bắc Nam và Tây Nam không thích chờ người khác đâu.”
Triển Lăng Vân mở cửa đi ra, Nguyễn Vãn Phong sững sờ một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, vội vã mở cửa xuống lầu. Vừa đến đầu cầu thang, cậu đã ngửi thấy hai mùi hương quen thuộc.
Mùi bưởi và mùi cam, đó là tin tức tố của Triển Bắc Nam và Triển Tây Nam.
“Anh hai, anh ba, lâu rồi không gặp.” Nguyễn Vãn Phong chào hỏi một cách không tự nhiên.
Triển Bắc Nam nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, “Đây là quần áo anh cả phối cho em à, cũng đẹp đấy.”
Nguyễn Vãn Phong khẽ gật đầu, Triển Tây Nam sải một bước dài, đưa tay ôm lấy Nguyễn Vãn Phong. Triển Lăng Vân đứng bên cạnh thấy vậy, khẽ nhíu mày.
Hắn lại gần, “Được rồi, đi ăn trước đã, ăn xong các em hãy hàn huyên sau.”
Triển Lăng Vân lặng lẽ gỡ tay Triển Tây Nam ra, rồi tự mình kéo tay Nguyễn Vãn Phong.
Triển Tây Nam nhìn bóng lưng của hai người họ, lẩm bẩm: “Anh cả vẫn như cũ nhỉ.”
Bốn người đến chỗ đã đặt, vừa ngồi xuống Triển Tây Nam đã sáp lại gần Nguyễn Vãn Phong, liên tục hỏi han về thành tích học tập của cậu ở trường.
Khiến Nguyễn Vãn Phong rất lúng túng, không biết người này lại đang nghĩ ra trò gì để整cậu.
“Ừm, thành tích cũng ổn, quan hệ với bạn học cũng khá tốt.” Nguyễn Vãn Phong trả lời từng câu một.
Đợi thức ăn được dọn lên đủ, Triển Tây Nam mới trở về chỗ của mình, Triển Bắc Nam từ lúc vào phòng riêng đã cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Vãn Phong.
Nguyễn Vãn Phong chỉ đành thầm cầu nguyện tối nay sẽ qua nhanh, kỳ nghỉ hè sẽ qua nhanh, để cậu có thể thoát khỏi cái động quỷ này trở về với mái trường ấm áp.
Triển Lăng Vân đứng dậy, tay cầm ly rượu, “Nào, chào mừng Bắc Nam và Tây Nam trở về.”
Nguyễn Vãn Phong đưa tay định lấy rượu, Triển Lăng Vân liếc mắt một cái, ra lệnh: “Em uống nước trái cây.” Giọng điệu trầm xuống, Nguyễn Vãn Phong đành phải rụt tay lại, tự mình mở một chai nước ngọt đổ vào ly, nâng lên cùng cạn ly với họ.
Mọi người ngồi xuống, Triển Tây Nam nói: “Tiểu Phong năm nay hai mươi hai rồi, uống chút rượu không sao đâu. Lại đây, anh ba rót cho.” Triển Tây Nam cười tủm tỉm rót rượu cho Nguyễn Vãn Phong, Nguyễn Vãn Phong đưa mắt nhìn Triển Lăng Vân.
Triển Lăng Vân không nhìn về phía cậu, cũng không có biểu hiện gì, nghĩa là Triển Tây Nam có thể tùy ý làm theo ý mình.
Rót xong rượu, Triển Tây Nam nói: “Nào, thử xem, lớn rồi thì phải biết uống rượu.”
Nguyễn Vãn Phong nhìn ly rượu vang đỏ đầy ắp trước mặt, nuốt nước bọt, “Anh ba… cái này… nhiều quá rồi.”
Triển Tây Nam xua tay nói: “Không nhiều không nhiều, đợi em tốt nghiệp đại học, còn phải vào công ty nhà mình làm việc. Chút rượu này mà không uống được thì còn làm được gì.”
Nguyễn Vãn Phong không có lời nào để phản bác, chỉ đành nâng ly lên nếm thử một ngụm. Cậu cũng không phải chưa từng uống rượu, chỉ là Triển Lăng Vân không cho phép cậu uống, còn cho người trông chừng cậu. Thực ra sau lưng hắn cậu vẫn lén uống với bạn cùng phòng.
Nguyễn Vãn Phong ôm ly rượu, uống một hơi hết hơn nửa ly.
“Khá lắm! Tiểu Phong cũng biết uống ghê.” Triển Tây Nam phấn khích đứng bật dậy khỏi ghế.
Nguyễn Vãn Phong thấy bộ dạng của hắn, chỉ đành cười gượng, cậu không đoán được Triển Tây Nam định làm gì. Thế là đành tiếp tục uống rượu trong ly, thấy rượu sắp cạn. Lúc này Triển Lăng Vân mới lên tiếng, “Đừng uống nữa, không thì mai sẽ đau đầu đấy, Tây Nam, nếu em thích uống thì tự mình uống nhiều vào. Đừng có kéo Tiểu Phong chơi bậy bạ.”
“Chậc~ Em đâu có chơi bậy, em đang dạy nó bài học đầu tiên khi bước vào xã hội đấy chứ.” Triển Tây Nam lẩm bẩm.
Nguyễn Vãn Phong đặt ly rượu xuống, cuối cùng cậu cũng được giải thoát.
Chỉ là hơi nóng, uống nhiều rượu nên mặt hơi ửng hồng, da cậu vốn trắng nên so sánh càng rõ rệt.
Triển Bắc Nam từ lúc vào phòng vẫn chưa nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Vãn Phong.
Hắn nhìn Nguyễn Vãn Phong say rượu, liếm đôi môi khô khốc, “Cơm cũng ăn xong rồi, Tiểu Phong cũng say rồi. Chúng ta nên về thôi.”
Không đợi những người khác phản ứng, Triển Bắc Nam trực tiếp tiến lên, kéo Nguyễn Vãn Phong đang say lảo đảo đi ra ngoài.
“Anh hai, cảm ơn anh nhé.” Nguyễn Vãn Phong người đầy mùi rượu nói.
Triển Bắc Nam khẽ nhếch môi, dùng tay chọc vào lúm đồng tiền trên má Nguyễn Vãn Phong.
“Lần sau Tây Nam bảo em uống rượu, em tuyệt đối đừng uống, nó không phải người tốt đâu.” Triển Bắc Nam ghé sát tai Nguyễn Vãn Phong nói nhỏ.
Dưới ánh đèn đường, Nguyễn Vãn Phong mơ màng nhìn Triển Bắc Nam, “Các người đều không phải người tốt… Ợ!”
Triển Bắc Nam nghe Nguyễn Vãn Phong nói vậy, bật cười thành tiếng, “Vẫn thù dai như vậy, chuyện hồi nhỏ đã qua bao lâu rồi.”
Nguyễn Vãn Phong dùng sức đẩy Triển Bắc Nam ra, nheo mắt nhìn hắn và Triển Lăng Vân, Triển Tây Nam phía sau. Cậu ngẩng cao đầu, nói một câu rất bá đạo, “Tôi tự đi được, không cần các người đỡ!”
Rồi loạng choạng leo lên xe, lúc mở cửa, dùng sức quá mạnh làm mình chao đảo ngã. Triển Bắc Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu dậy, bế lên xe.
“Em không nên cho nó uống rượu.” Triển Lăng Vân dừng bước, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Triển Tây Nam.
Triển Tây Nam cười khẽ hai tiếng, quay lưng về phía hắn nói: “Nếu em không cho Tiểu Phong uống rượu, thì anh cả có thể thấy được bộ dạng đáng yêu hôm nay của nó không?”.
Giọng điệu của Triển Tây Nam rất nhẹ nhàng, như đang khiêu khích Triển Lăng Vân nhưng trong đó lại xen lẫn một chút vui vẻ.
“Anh cả, trong lòng anh nghĩ gì, em và anh hai đều biết. Hay là anh nói xem, anh bắt đầu có ý đồ với Tiểu Phong đáng yêu của chúng ta, cũng là em trai út của chúng ta từ khi nào? Là lúc mới đến à, ừm… chắc là không thể. Lúc đó Tiểu Phong mới bốn tuổi, vẫn còn là một đứa bé. Hay là lúc ba mất, em đoán cũng không thể, lúc đó Tiểu Phong mới bảy tuổi, nếu anh lúc đó đã có ý đồ… chậc~”
Triển Tây Nam quay đầu lại, cười với Triển Lăng Vân để lộ hai chiếc răng nanh nhọn, thong thả nói: “Anh cả, anh thật biến thái, Tiểu Phong mới bảy tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Anh vậy mà lại dám có ý đồ xấu, nếu để ba dưới suối vàng biết được, đứa con trai mà ông coi như báu vật lại bị chính con trai cả của mình tưởng tượng dơ bẩn như vậy, không biết tâm trạng sẽ thế nào nhỉ.”