CHƯƠNG 3: VÔ TÌNH GẶP LẠI

Sau khi bị Thời Vãn Vãn chơi cho hai vố, Thời Diệu Hải tức đến mức muốn nổ tung. Không đòi lại được cổ phần và trang sức, ông ta liền tìm cách gây khó dễ cho cô trong công việc.

Bề ngoài, ông ta bổ nhiệm Thời Vãn Vãn làm giám đốc marketing cho một công ty con mới thành lập. Nhưng thực tế, khi cô đến, công ty chỉ có duy nhất một kho chứa đầy rượu cần phân phối, một gã giám đốc không có chút kinh nghiệm nào và một đám nhân viên tiếp thị rượu thời vụ với hồ sơ lộn xộn.

Điều đáng nói là công ty này có đủ thủ tục pháp lý, không có bất kỳ sai sót nào để Thời Vãn Vãn có thể kiếm cớ.

Cô đứng trong kho, nhìn những kệ rượu cao hàng mét chất đầy chai lọ, tự nhủ, “Chỉ là bán rượu thôi mà, có gì khó khăn đâu! Chỉ cần có đầu óc thì không có việc gì là không làm được.”

Sau đó, cô yêu cầu gã quản lý thông báo cho nhân viên đến họp. Cuối cùng, chỉ có vài người lác đác đến, thậm chí trông họ không giống người đi làm mà cứ như đi chơi vậy.

“Quản lý Vương, trong danh sách này có đến bốn mươi người, nhưng một nửa số điện thoại đều không liên lạc được, nửa còn lại thì không thấy đâu. Lúc trước anh đã xác minh như thế nào?”

Quản lý Vương tuy trên danh nghĩa là cấp trên của Thời Vãn Vãn, nhưng đã sớm biết cô là con gái của ông chủ lớn, nên tự nhiên không dám đắc tội.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, giọng điệu hạ thấp, “Xin lỗi, xin lỗi. Chủ yếu là thông tin đều do mấy cô gái này tự điền, tôi cũng không thể nghi ngờ số điện thoại của họ không đúng ngay tại chỗ được!”

“Với lại, cô xem đó, trước khi cô đến, chỉ có một mình tôi làm việc ở công ty này. Thật sự không có đủ nhân lực. Hay là cô nói chuyện với cấp trên, tuyển thêm vài nhân viên nữa đi?”

Thời Diệu Hải muốn làm cô bẽ mặt, sao có thể giúp đỡ? Đúng là ông ta còn gian xảo và trơ trẽn hơn cô nghĩ!

Từ “bố” đối với cô đã trở nên quá xa vời.

Nghĩ đến đây, Thời Vãn Vãn tức giận hừ lạnh một tiếng.

Quản lý Vương tưởng mình nói sai, vội vàng im miệng, rồi quay sang ra oai với mấy cô gái, “Còn đứng đó làm gì! Mau lại đây nghe chị Thời huấn luyện!”

Thời Vãn Vãn đỡ trán, nghe câu này sao giống như cô đang làm má mì vậy? Thôi kệ, cứ coi như đây là cơ hội để cô luyện tập, có lợi cho việc tự lập sau này.

Cô hắng giọng và bắt đầu buổi huấn luyện.

Các cô gái dần hào hứng khi nghe Thời Vãn Vãn đưa ra các chế độ đãi ngộ hấp dẫn. Tuy nhiên, khi bắt đầu công việc, cả thành phố này có hàng trăm quán bar lớn nhỏ, số lượng nhân viên thì lại thiếu trầm trọng. Thời Vãn Vãn nghiến răng, khoác lên mình chiếc váy ngắn bó sát lấp lánh và đích thân ra trận.

Tại quán bar Thanh Ngôn.

Thời Vãn Vãn đã quen với váy ngắn và giày cao gót. Bước đi của cô đầy tự tin, nụ cười cũng không còn gượng gạo như trước. “Ông chủ, rượu của chúng tôi chất lượng tuyệt hảo. Ông chỉ cần nếm thử một ngụm là sẽ biết ngay.”

Vừa dứt lời, một bàn tay thô bạo đã sờ vào mông cô.

Một cơn giận dữ bốc lên, không kịp suy nghĩ, Thời Vãn Vãn vung chai rượu lên và đập mạnh vào đầu người phía sau. Quay lại, cô thấy một gã đàn ông trung niên béo ú, bằng tuổi với Thời Diệu Hải.

“Lão súc sinh! Mày sờ vào đâu đấy!”

“Hừ! Con điếm nhỏ, mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?”

Gã đàn ông trán rỉ máu, tức giận túm chặt tay Thời Vãn Vãn. “Mày ăn mặc như thế này mà còn giả vờ thanh cao cái gì!”

Vừa nói, gã vừa đưa tay về phía ngực cô. Thời Vãn Vãn dùng tay còn lại định đánh gã thì bị tay sai của gã giữ lại, biến cô thành con cá nằm trên thớt.

Nhưng Thời Vãn Vãn không phải là người chịu khuất phục. Cô nhấc chân lên và đá mạnh vào hạ bộ của gã.

Gã đàn ông đau đớn ngã xuống đất, chỉ tay vào cô, “Mày… mày…” Rồi lại trừng mắt với đám tay sai. “Đứng đó làm gì! Đánh nó đi!”

Thời Vãn Vãn nhìn ánh mắt của bọn chúng, từ dâm đãng chuyển sang tàn ác. Cô biết mình không thể chống lại. Dù sao thì gã súc sinh kia hôm nay cũng “không thể làm đàn ông” nữa, còn cô chỉ bị đánh một trận, không chết được. Cô nghĩ vậy và không chống cự nữa, chỉ ôm tay che đầu.

Thế nhưng, những cú đấm và cú đá cô tưởng tượng không đến. Thay vào đó, cô nghe thấy vài tiếng rên rỉ. Thời Vãn Vãn từ từ bỏ tay xuống, thấy một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt, giọng nói trầm thấp lạnh lùng cất lên.

“Hắn ta đã động vào cô bằng tay nào?”

Thời Vãn Vãn sững sờ, “Anh… anh đang hỏi tôi sao?”

Người đàn ông không trả lời, chỉ nghiêng đầu. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng qua đường nét hàm rắn rỏi, cô có thể đoán được đó là một người đàn ông quyết đoán.

Gã trung niên hoàn hồn, đứng dậy liếc nhìn người đàn ông. Thấy anh ta mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, gã chỉ vào mũi anh ta mà mắng chửi, “Thằng này là bồ của mày à? Đứa tiếp rượu với đứa bán rượu, đúng là một cặp trời sinh!”

Người đàn ông hừ lạnh, không khí xung quanh cũng như run lên. Tiếng nhạc trong quán bar dường như cũng nhỏ lại, những người qua đường đều bất thường không dám lại gần xem.

“Bây giờ là hai tay.”

Dứt lời, người đàn ông nắm lấy ngón út của gã trung niên, bẻ gập xuống. Dù không dùng nhiều sức, nhưng cũng đủ khiến gã ta đau đớn đến mức chỉ biết rên la.

“Hắn ta đã mắng cô những gì?”

Thời Vãn Vãn đáp, “Tiện… tiện nhân?”

“Rắc” một tiếng, ngón tay của gã bị bẻ gãy.

“Ừm.” Thời Vãn Vãn hắng giọng rồi nói tiếp, “Giả vờ thanh cao.”

“Rắc, rắc, rắc”, ba tiếng vang lên, thêm ba ngón tay bị bẻ gãy.

Người đàn ông mím môi, như muốn nói thêm gì đó, nhưng gã trung niên không chịu nổi, đau đến bất tỉnh, ngã xuống sàn.

Sự việc gây ra một tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của bảo vệ.

Thời Vãn Vãn thấy vậy, vội kéo tay người đàn ông, “Đủ rồi! Mau chạy thôi!”

Cả hai chạy hộc tốc đến con phố tiếp theo. Thời Vãn Vãn chui vào một con hẻm ngoằn ngoèo. Sau khi chắc chắn đã cắt đuôi được bọn họ, cô mới dừng lại, thở dốc.

“Cảm… cảm ơn anh.”

Cô quay lại nhìn lên, nụ cười trên môi cứng lại khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. “Sao lại là anh?!”

Là “trai bao” mà cô đã qua đêm cách đây không lâu?!

Một giây sau, cô lại thấy mọi chuyện cũng bình thường. Dù sao anh ta cũng làm nghề này, không ở quán bar thì ở đâu?

Nhận ra mình đã thất thố, Thời Vãn Vãn vội giải thích, “Cái đó… tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi lại gặp được anh thôi.”

Lệ Tư Ngôn nheo mắt, mím chặt môi. Anh ta nhận ra người phụ nữ này chính là người trong hồ sơ anh ta nhận được hôm nay.

Trí nhớ của người phụ nữ này cũng tốt đấy. Nếu cô ta dám quên đêm đó… anh nhất định sẽ phải dạy dỗ người phụ nữ chết tiệt này một bài học.

Nhớ lại lần trước cô đã “ăn quỵt”, chạy mất mà không trả tiền, Thời Vãn Vãn không khỏi đỏ mặt. Cô vội mở Wechat ra và nói, “Cái đó, anh cho tôi xin Wechat.”

Lệ Tư Ngôn cau mày, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho cô, chấp nhận lời mời kết bạn.

Nhưng tin nhắn đầu tiên Thời Vãn Vãn gửi đến lại là một giao dịch chuyển khoản 2000 tệ.

“Đây là phí… dịch vụ của lần trước, và cả tiền cảm ơn hôm nay nữa. Anh đừng chê ít, tôi hiện tại chỉ có bấy nhiêu thôi.”

 


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ