Chương 4 : Bí Mật Trong Hộp Phấn

Khi kiệu của Hoàng hậu quay về Kính Nhân Cung, trời đã ngả về chiều. Nắng hoàng hôn vàng úa xuyên qua những tán lá, rọi xuống sân gạch những vệt sáng lốm đốm, nhưng không thể xua tan đi không khí căng thẳng còn sót lại. Hoàng hậu bước xuống kiệu, nét mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ hài lòng. Cuộc nói chuyện với Hoàng thượng ở Cần Chính Điện dường như rất thuận lợi.

Thế nhưng, nụ cười của bà chợt tắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong cung. Cung nữ thái giám đứng nép cả vào hai bên, mặt mày tái nhợt, không dám ngẩng đầu. Trong không khí phảng phất một sự im lặng bất thường.

“Có chuyện gì vậy?” Hoàng hậu nhíu mày, cảm thấy có điều chẳng lành.

Trà Hương vội vã chạy ra, quỳ xuống trước mặt bà, giọng nói run rẩy: “Bẩm nương nương… người đã về…”. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Hoàng hậu càng thêm sốt ruột: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại có bộ dạng này?”

Lúc này, Tô Đường từ trong chính điện bước ra. Nàng vẫn mặc bộ y phục màu vàng nhạt, dáng vẻ bình thản, khuôn mặt không một gợn sóng, chỉ có đôi mắt là sâu thẳm lạ thường. Nàng tiến đến, nhẹ nhàng đỡ Hoàng hậu dậy.

“Dì, chúng ta vào trong rồi nói.” Giọng nàng rất nhẹ, nhưng lại có một sức mạnh trấn an kỳ lạ.

Vào đến nội điện, Trà Hương lắp bắp kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc Cao công công và Lý công công dẫn người đến, cho đến cuộc lục soát thất bại và cả những lời đối đáp của Tô Đường.

Hoàng hậu nghe xong, cả người mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ. Khuôn mặt xinh đẹp của bà trắng bệch như tờ giấy, đôi môi run rẩy không nói nên lời. Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy bà. Bà biết rõ cái bẫy này hiểm độc đến mức nào. Nếu không phải Tô Đường đã lấy đi vật chứng, thì giờ này có lẽ bà đã bị tống vào thiên lao, chờ ngày định tội.

“Trời ơi… sao có thể…” Bà nắm chặt tay Tô Đường, bàn tay lạnh toát và ướt đẫm mồ hôi. “Sao chúng lại dám… sao chúng lại dám làm vậy…”

Bà là Hoàng hậu, là thê tử của Hoàng thượng, vậy mà lại bị đối xử như một tội nhân ngay tại cung của mình. Nỗi tủi nhục và sợ hãi khiến nước mắt bà tuôn rơi.

Tô Đường không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy khăn tay lau nước mắt cho dì. Nàng đợi cho đến khi cảm xúc của Hoàng hậu dần ổn định lại, mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Dì, chuyện đã qua rồi. Bây giờ chúng ta an toàn.”

Hoàng hậu ngẩng lên nhìn cháu gái. Bà không hiểu. Trước một cơn sóng gió kinh hoàng như vậy, sao đứa trẻ này lại có thể bình tĩnh đến thế? Vẻ mặt, ánh mắt, và cả giọng nói của nó, đều không giống một thiếu nữ mười bốn tuổi.

“Đường Đường… sao con…” Hoàng hậu nghẹn ngào. “Sao con lại biết trước? Sao con lại có thể… bình tĩnh như vậy?”

Tô Đường biết dì sẽ hỏi. Nàng không thể nói ra bí mật trọng sinh, chỉ có thể tìm một lý do hợp lý.

“Con không biết trước,” nàng lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Hoàng hậu. “Chỉ là mấy hôm nay, con thấy Tô Lan có những biểu hiện rất lạ. Thị hay lén lút nói chuyện với người của Thọ Khang Cung, lại còn hỏi han về những loại thuốc kỵ thai. Con sinh nghi, nên đã để ý đến chiếc hộp đó. Con chỉ nghĩ có lẽ có người muốn giở trò, không ngờ lại là một âm mưu động trời như vậy.”

Lời giải thích nửa thật nửa giả, vừa hợp lý lại vừa cho thấy sự tinh ý của nàng. Hoàng hậu bán tín bán nghi, nhưng trong cơn hoảng loạn, bà cũng không còn tâm trí để suy xét kỹ hơn.

“Vậy… vậy giờ phải làm sao?” Hoàng hậu vẫn còn sợ hãi.

“Không sao cả,” Tô Đường vỗ nhẹ lên mu bàn tay dì. “Dì hãy nghĩ mà xem, chúng không tìm thấy vật chứng, vậy thì kẻ tố giác chính là kẻ vu oan hãm hại. Chúng đã tự lộ ra sơ hở rồi. Bây giờ, người phải lo lắng không phải là chúng ta, mà là chúng.”

Những lời phân tích rõ ràng, mạch lạc của Tô Đường như một dòng nước mát dội vào tâm trí đang rối bời của Hoàng hậu. Bà dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn một nỗi nghi hoặc: “Nhưng… Tô Lan… nó đã theo ta bao nhiêu năm, sao nó có thể phản bội ta?”

Đó cũng là điều đau đớn nhất đối với bà. Bị kẻ thù hãm hại đã đành, đằng này lại bị chính người mình tin tưởng nhất đâm một nhát sau lưng.

Tô Đường im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Dì, người xem đây là cái gì.”

Nàng từ trong tay áo lấy ra một vật, đặt lên bàn. Đó chính là chiếc hộp phấn bằng sứ trắng viền vàng, vẽ hình hoa mai. Bây giờ nó trống rỗng, đã được rửa sạch sẽ.

Hoàng hậu nhìn thấy chiếc hộp, cả người chấn động, buột miệng kêu lên: “Sao… sao nó lại ở chỗ con?!”

Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tô Đường. Nàng sững sờ. Nàng vốn nghĩ dì sẽ kinh ngạc vì sao nàng lại có được vật chứng mà kẻ địch dùng để hãm hại. Nhưng phản ứng của dì rõ ràng là nhận ra chiếc hộp này! Ánh mắt đó là ánh mắt khi nhìn thấy một vật quen thuộc của chính mình.

Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Tô Đường. Chẳng lẽ…

“Dì… người nhận ra nó sao?” Giọng Tô Đường khẽ run.

Hoàng hậu biết mình đã lỡ lời. Bà hoảng hốt nhìn cháu gái, khuôn mặt càng thêm trắng bệch. Bí mật lớn nhất của bà, bí mật có thể hủy hoại cả cuộc đời bà, lại bị đứa cháu gái này phát hiện.

Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Tô Đường nhìn chằm chằm vào dì mình, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Dì của nàng không hoàn toàn là một nạn nhân vô tội. Bà cũng là một người trong cuộc!

Trong khoảnh khắc, tâm trí Tô Đường quay cuồng. Tình hình còn nguy hiểm hơn nàng tưởng rất nhiều. Dì nàng có bí mật, một bí mật không thể để lộ. Điều này có nghĩa là dì không đáng tin cậy, không thể dựa vào sự phán đoán của bà được nữa. Nàng phải nắm quyền chủ động hoàn toàn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, một kế hoạch mới đã hình thành trong đầu nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lại trở về bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một sự bí ẩn khó lường. Nàng hạ giọng, nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy:

“Là Hoàng thượng.”

Hoàng hậu ngẩn người: “Cái gì?”

“Là Hoàng thượng ngầm ra lệnh cho con làm vậy,” Tô Đường nói một cách chắc chắn. “Hoàng thượng đã sớm biết có kẻ muốn hãm hại dì, nên đã sai con âm thầm ở lại Kính Nhân Cung, tìm ra vật chứng và phá vỡ kế hoạch của chúng. Chiếc hộp này, cũng là do con lấy đi theo lệnh của Người.”

Lời nói dối này như một chiếc phao cứu sinh ném cho Hoàng hậu đang chới với giữa dòng nước. Hoàng thượng biết sao? Hoàng thượng đã bảo vệ mình sao?

“Thật… thật sao?” Hoàng hậu lắp bắp hỏi lại, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.

“Dì nghĩ xem,” Tô Đường tiếp tục. “Nếu không phải Hoàng thượng, làm sao một đứa trẻ như con lại biết được những chuyện này? Làm sao con lại dám tự ý hành động như vậy? Hoàng thượng chỉ là muốn xem ai là kẻ đứng sau, nên mới tương kế tựu kế. Dì cứ yên tâm, có Hoàng thượng ở đây, không ai có thể làm hại dì được.”

Nghe những lời này, Hoàng hậu như trút được gánh nặng ngàn cân. Nỗi sợ hãi được thay thế bằng sự an tâm và một chút ngọt ngào. Hóa ra, chàng vẫn luôn âm thầm bảo vệ bà. Bà ôm chầm lấy Tô Đường, khóc nức nở, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự giải thoát.

Tô Đường để cho dì ôm mình, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng phức tạp. Nàng đã cứu được dì khỏi kiếp nạn trước mắt, nhưng lại phát hiện ra một bí mật còn đáng sợ hơn. Bàn cờ này, hóa ra không chỉ có những quân đen và trắng rõ ràng.

Nó còn có cả những quân cờ màu xám. Và dì của nàng, chính là một trong số đó.




LIÊN HỆ ADMIN