Chương 4 : Canh Bạc Điện Vua

Con đường dẫn đến điện Thái Cực, nơi nghị sự triều chính của hoàng đế, được lát bằng những phiến đá cẩm thạch trắng muốt, hai bên là những hàng cột ngọc tráng lệ chạm trổ hình rồng bay phượng múa, uy nghiêm và trang trọng. Lính canh mặc giáp sắt sáng loáng, tay cầm trường kích, đứng bất động như những pho tượng, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người qua lại. Không khí ở đây khác hẳn với sự ấm áp (dù là giả tạo) của hậu cung, nó mang theo một sự áp bức vô hình của quyền lực tối cao, khiến người ta không tự chủ được mà phải nín thở, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Chi Ý bước đi, tà váy dài quét trên mặt đất, lòng nàng tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Phụ hoàng của nàng, vị cửu ngũ chí tôn nắm trong tay vận mệnh của cả một quốc gia. Kiếp trước, chính sự sủng ái vô bờ của người đã nuôi dưỡng nên một Thẩm Chi Ý ngây thơ, tùy hứng, để rồi cũng chính sự thất vọng và giận dữ của người đã đẩy nàng vào địa ngục. Nàng không trách người, bởi người là một vị vua trước khi là một người cha. Một vị vua không thể bị tình riêng làm lu mờ lý trí.

Nhưng kiếp này, nàng sẽ không để bi kịch đó lặp lại. Nàng sẽ tận dụng sự sủng ái này một cách khôn ngoan nhất, biến nó thành vũ khí sắc bén nhất để bảo vệ bản thân và những người nàng yêu thương.

Lâm Tạ đi theo sau nàng, khoảng cách không xa không gần. Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong khí chất của nàng. Nếu như ở hậu cung, nàng vẫn còn mang dáng vẻ của một cô công chúa mềm mỏng, thì giờ đây, khi bước vào khu vực của quyền lực, nàng lại toát ra một khí thế vương giả bẩm sinh, khiến hắn, một kẻ vừa mới bước chân vào giới quyền quý, cảm thấy có chút tự ti và ngột ngạt.

Đến trước cửa điện Thái Cực, một vị thái giám già, gương mặt hiền từ đã đứng chờ sẵn. Đó là Cao công công, người đã hầu hạ bên cạnh phụ hoàng từ khi người còn là thái tử. Nhìn thấy Thẩm Chi Ý, ông vội vàng cúi đầu, nụ cười trên mặt đầy vẻ cưng chiều.

“Ngũ công chúa điện hạ, người đã đến. Bệ hạ đang chờ người bên trong ạ.”

“Làm phiền Cao công công rồi.” Thẩm Chi Ý khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn giữ vẻ lễ phép.

Bước qua ngưỡng cửa cao của điện Thái Cực, một luồng long khí uy nghiêm ập vào mặt. Cả đại điện được chống đỡ bởi những cây cột gỗ lim khổng lồ, sơn son thếp vàng. Chính giữa là ngai vàng chín rồng được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Phụ hoàng của nàng, hoàng đế của Đại Khánh, đang ngồi ở đó, mặc một bộ long bào màu đen huyền, gương mặt uy nghi nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ mệt mỏi.

“Nhi thần/Thần tham kiến phụ hoàng/bệ hạ.” Thẩm Chi Ý và Lâm Tạ đồng thanh hành lễ.

“Miễn lễ, đứng lên đi.” Giọng nói của hoàng đế trầm hùng, vang vọng khắp đại điện. Ánh mắt ông lướt qua Lâm Tạ một cách nhanh chóng, rồi dừng lại trên người Thẩm Chi Ý, sự nghiêm nghị trên gương mặt lập tức tan đi, thay vào đó là một nụ cười ấm áp. “Chi Ý, lại đây cho phụ hoàng xem nào.”

Thẩm Chi Ý mỉm cười, bước tới gần ngai vàng. Nàng không sà vào lòng phụ hoàng làm nũng như trước đây, mà chỉ đứng ở một khoảng cách vừa phải, tư thái vừa thân mật lại vừa giữ đúng lễ nghi.

“Phụ hoàng, người dạo này có vẻ gầy đi nhiều. Triều chính bận rộn, người cũng phải giữ gìn long thể.” Nàng nói, giọng điệu đầy vẻ quan tâm chân thành.

Sự thay đổi tinh tế này của nàng khiến hoàng đế có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất hài lòng. Con gái của ông dường như đã trưởng thành hơn sau khi thành hôn. Ông vẫy tay cho Lâm Tạ. “Ngươi là Lâm Tạ? Trẫm đã xem qua bài văn sách của ngươi, quả thật có tài. Chi Ý nhà trẫm trước nay được nuông chiều, sau này phải phiền ngươi chăm sóc nó nhiều hơn.”

Lâm Tạ vội vàng cúi đầu. “Thần không dám. Được chăm sóc công chúa là phúc phận của thần.”

“Vậy sao?” Hoàng đế cười cười, rồi quay sang Thẩm Chi Ý. “Con thấy vị Phò mã này thế nào? Có khiến con hài lòng không?”

Đây chính là lúc Thẩm Chi Ý chờ đợi. Nàng khẽ thở dài một tiếng, gương mặt xinh đẹp thoáng một nét buồn bã, xót xa. “Phụ hoàng, Phò mã đối với nhi thần rất tốt. Chỉ là…” Nàng ngập ngừng, như có điều gì khó nói.

“Chỉ là sao?” Hoàng đế nhíu mày.

“Chỉ là Phò mã là thư sinh, thân thể có chút yếu ớt. Đêm qua, chàng ấy vì muốn thể hiện tấm lòng với nhi thần mà đã tự tay vào bếp, thức cả đêm xay hạnh nhân làm chè cho con. Kết quả sáng nay, khi nhi thần tỉnh dậy thì chàng đã mệt đến mức sắc mặt trắng bệch, đi đứng cũng không vững.” Nàng đưa tay lên che miệng, đôi mắt phượng ngấn lệ. “Nhi thần nhìn thấy mà đau lòng quá. Phụ hoàng, người xem, chàng ấy chỉ làm một chút việc nhỏ mà đã như vậy, sau này làm sao có thể gánh vác việc lớn, làm sao có thể bảo vệ cho nhi thần được?”

Nàng nói một cách tự nhiên, giọng điệu vừa trách móc lại vừa đầy yêu thương, khiến bất kỳ ai nghe cũng sẽ nghĩ rằng nàng đang thật lòng lo lắng cho chồng.

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống. Ông nhìn Lâm Tạ, ánh mắt vốn chỉ có sự tán thưởng nay đã pha thêm vài phần thất vọng. Đàn ông con trai, lại là rể của đế vương, sao có thể yếu đuối như vậy? Làm một chút việc đã mệt lả, vậy sau này làm sao có thể phò tá công chúa, làm sao có thể gánh vác trọng trách của hoàng gia?

Lâm Tạ đứng bên dưới, nghe Thẩm Chi Ý nói mà tim như bị ai bóp nghẹt. Nàng… nàng đang làm gì vậy? Nàng đang kể công cho hắn hay đang hạ nhục hắn trước mặt bệ hạ? Hắn muốn lên tiếng giải thích, nhưng Thẩm Chi Ý lại nói tiếp.

“Phụ hoàng, người đừng trách Phò mã. Chàng ấy cũng chỉ vì quá yêu thương nhi thần mà thôi. Chỉ là nhi thần lo lắng, với thân thể này, sau này chàng ấy vào triều làm quan, e là sẽ không chịu nổi sự vất vả.”

Câu nói này lại càng như một nhát dao đâm vào tim Lâm Tạ. Hắn khổ công học hành, thi đỗ Thám hoa, mục đích là để vào triều làm quan, để vẻ vang gia tộc. Giờ đây, nàng lại nói hắn không đủ sức khỏe để làm quan. Đây chẳng phải là đang muốn chặt đứt con đường công danh của hắn sao?

“Trẫm biết rồi.” Hoàng đế phất tay, giọng điệu đã có chút không vui. “Chuyện này để sau hãy bàn. Chi Ý, con vào cung có việc gì khác không?”

Thẩm Chi Ý biết mình đã đạt được mục đích. Nàng khẽ lau nước mắt, giọng nói có phần tủi thân. “Nhi thần… nhi thần nhớ Minh Hi quá. Từ khi con xuất giá, đã mấy ngày không được gặp em ấy. Không biết em ấy ở trong cung có tốt không, có bị ai bắt nạt không. Phụ hoàng, người có thể cho nhi thần gặp Minh Hi một lát được không?”

Nghe nàng nhắc đến Thẩm Minh Hi, đứa con trai còn lại của Vinh Trinh phu nhân, ánh mắt hoàng đế chợt dịu lại. Ông gật đầu. “Được. Lát nữa trẫm sẽ cho người gọi nó đến đây. Con cũng nên quan tâm đến em trai mình nhiều hơn.”

“Tạ ơn phụ hoàng.” Thẩm Chi Ý mỉm cười. Nàng đã thành công nhắc nhở phụ hoàng rằng, ngoài nàng ra, người vẫn còn một đứa con trai của người phụ nữ mà người yêu nhất.

Nàng lại như vô tình nói thêm: “Nghĩ lại, nhi thần vẫn còn thấy may mắn. Lần trước trên đường đến chùa Pháp Vân, nếu không có Lục Đại tướng quân ra tay kịp thời, e là nhi thần đã không còn mạng để gặp lại phụ hoàng rồi. Tướng quân tuy có chút thô lỗ, nhưng quả thật rất dũng mãnh, có ngài ấy ở bên cạnh, nhi thần cảm thấy rất an tâm.”

Nàng cố tình so sánh sự dũng mãnh của Lục Tiêu với sự yếu ớt của Lâm Tạ, một lần nữa khắc sâu ấn tượng xấu về Phò mã trong lòng hoàng đế.

Hoàng đế nghe vậy, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng đã có sự so sánh. Ông nhìn Lâm Tạ, rồi lại nghĩ đến Lục Tiêu, bất giác thở dài. Đúng là không thể so sánh được.

Sau khi rời khỏi điện Thái Cực, Thẩm Chi Ý cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Canh bạc đầu tiên, nàng đã thắng. Nàng đã thành công hạ bệ hình ảnh của Lâm Tạ trong mắt phụ hoàng mà không cần phải nói xấu hắn một lời nào. Nàng đã gieo vào lòng phụ hoàng một hạt giống nghi ngờ và thất vọng, hạt giống này sẽ từ từ nảy mầm, và đến một ngày nào đó, nó sẽ trở thành một cây đại thụ không thể lay chuyển, giúp nàng dễ dàng loại bỏ kẻ thù. Con đường báo thù, nàng đã bước đi bước đầu tiên một cách vững chắc.




LIÊN HỆ ADMIN