Chương 4: Đêm Lẻn Phủ Giặc
Bóng đêm dần buông, phủ Đoan Ninh quận chúa chìm trong sự tĩnh lặng giả tạo. Sau cuộc đối đầu căng thẳng ở chính đường, Tuyết Chi biết mình đã trở thành cái gai trong mắt lão thái thái và Khang Hành. Nàng không thể hành động bất cẩn. Mỗi bước đi của nàng lúc này đều như đang đi trên một lớp băng mỏng, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến nàng rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Nàng ngồi trong phòng, ngọn nến trên bàn khẽ lay động, hắt bóng nàng lên vách tường, lúc tỏ lúc mờ. Trước mặt nàng là một tờ giấy Tuyên Thành trắng muốt, nhưng bút lông vẫn chưa hề chấm mực. Nàng không định viết thư, mà đang vẽ. Nét vẽ của nàng dứt khoát và chính xác, nhanh chóng phác họa ra sơ đồ của một tòa phủ đệ. Đó là An phủ, nơi ở của An Thức Ngọc.
Dao găm vỏ da rắn. Bí mật. Hai manh mối này cứ xoáy tít trong đầu nàng. Muốn phá án, nàng phải tìm được hung khí. Muốn tìm hung khí, nàng phải vào được An phủ. Nhưng làm thế nào để vào một phủ đệ của quan viên triều đình mà không bị phát hiện? Nàng không thể dùng thân phận quận chúa để ngang nhiên xông vào lục soát, đó là hành vi ngu ngốc nhất. Nàng cần một kế hoạch tinh vi, một kế hoạch chỉ có Tuyết Chi mới nghĩ ra được, nhưng phải được thực hiện dưới vỏ bọc của Khang Mẫn.
Nàng nhìn sang hai tỳ nữ đang đứng hầu bên cạnh. Tiểu Man thì thật thà, có phần nhút nhát, không thể giao việc lớn. Chỉ có Đan Thư, ánh mắt luôn bình tĩnh, hành sự có chừng mực, có lẽ có thể tin dùng. Nhưng nàng vẫn cần phải thử.
“Đan Thư,” Tuyết Chi cất tiếng, giọng điệu lười biếng. “Ngươi ra ngoài nghe ngóng giúp ta một chuyện. Ta nghe nói An công tử An Thức Ngọc gần đây rất thích lui tới một sòng bạc tên là Kim Tiền Các ở phía Tây thành. Ngươi hãy đến đó, tìm cách mua chuộc một tên tiểu nhị, hỏi xem dạo này hắn có mang theo vật gì đặc biệt bên người không, ví dụ như một con dao găm chẳng hạn.”
Đây là một mũi tên trúng hai đích. Vừa là để thăm dò tin tức, vừa là để thử thách khả năng và lòng trung thành của Đan Thư. Nếu Đan Thư hoàn thành tốt, nàng ta sẽ là một trợ thủ đắc lực. Nếu không… thì nàng phải tính kế khác.
Đan Thư hơi ngạc nhiên trước mệnh lệnh bất ngờ, nhưng nàng ta nhanh chóng cúi đầu nhận lệnh, không một lời hỏi han thừa thãi. “Nô tỳ tuân mệnh.”
Nhìn bóng lưng Đan Thư rời đi, Tuyết Chi khẽ gật đầu. Ít nhất, tỳ nữ này cũng biết giữ im lặng và chấp hành. Nàng quay lại với bản sơ đồ trên bàn, ánh mắt trở nên sắc bén. Đêm nay, dù Đan Thư có mang về tin tức gì hay không, nàng cũng phải tự mình hành động.
Cùng lúc đó, tại thư phòng trong phủ Thứ phụ, không khí cũng nặng nề không kém. La Định Xuân vừa đọc xong toàn bộ hồ sơ vụ án mà Trí Tri mang về. Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mày kiếm nhíu chặt. Hồ sơ được viết rất gọn gàng, chứng cứ rõ ràng, lời khai thống nhất, kết luận nhanh chóng. Quá hoàn hảo. Hoàn hảo đến mức giả tạo.
Một người vợ mang thai bốn tháng, lại đang tâm giết chồng vì những trận đòn roi không có thật? Hung khí là con dao gọt hoa quả, một vật dụng quá phổ biến, dễ dàng bị đánh tráo. Lời khai của những người hàng xóm đều nói rằng họ thường nghe thấy tiếng hai vợ chồng cãi vã, nhưng không ai từng thấy vết thương trên người Tô Anh Nương. Mọi thứ đều là lời đồn, không có bằng chứng xác thực.
“Đại nhân,” Trí Tri đứng bên cạnh, báo cáo. “Thuộc hạ đã cho người điều tra. Xe ngựa của quận chúa sau khi rời nha môn đã đi thẳng đến trang viện Nam Giao. Đó là tư sản của Trưởng công chúa quá cố để lại. Quận chúa ở trong đó khoảng một canh giờ rồi mới quay về tửu lầu B鹧鸪天, sau đó mới hồi phủ.”
“Trang viện Nam Giao?” La Định Xuân lặp lại. Khang Mẫn ghét nhất là những nơi hoang vắng, tại sao lại đến đó? Chắc chắn là để giấu Tô Anh Nương. Nhưng tại sao phải giấu? Nếu tin rằng người đó bị oan, tại sao không dùng thân phận quận chúa để yêu cầu nha môn điều tra lại, mà lại phải hành động lén lút như vậy?
“Còn gì nữa không?”
“Dạ… thuộc hạ còn nghe được một chuyện. Khi ở nha môn, quận chúa đã đối chất với ngài, và… và có nhắc đến tên của Tuyết tiểu thư.” Trí Tri nói đến đây thì hạ giọng, cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ nhân.
Bàn tay đang gõ trên mặt bàn của La Định Xuân khựng lại. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ không đáy. “Nàng ta nói thế nào?”
Trí Tri thuật lại nguyên văn lời của Tuyết Chi. La Định Xuân im lặng lắng nghe, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn biết Khang Mẫn và Tuyết Chi luôn đối đầu nhau, nhưng Khang Mẫn chưa bao giờ dùng người đã khuất để làm vũ khí công kích người khác. Hành động này không giống phong cách của cô ta. Nó giống như… một lời khiêu khích, một lời thử thách có chủ đích.
“Tiếp tục theo dõi,” hắn ra lệnh, giọng nói trầm xuống. “Bất cứ hành động nào của quận chúa, dù là nhỏ nhất, cũng phải báo lại cho ta. Ngoài ra, cho người âm thầm điều tra An Thức Ngọc. Ta muốn biết tất cả về hắn, từ các mối quan hệ, việc làm ăn, cho đến những bí mật mà hắn đang che giấu.”
Hắn có cảm giác, chìa khóa để giải đáp sự thay đổi của “Khang Mẫn” và sự thật của vụ án này, đều nằm ở trên người An Thức Ngọc.
Màn đêm buông xuống, kinh thành lên đèn. Tại Kim Tiền Các, tiếng người huyên náo, tiếng xúc xắc lanh canh. Đan Thư, trong bộ y phục của một nam nhân bình thường, khéo léo len lỏi qua đám đông, ánh mắt nhanh nhạy tìm kiếm mục tiêu. Nàng ta không hổ là tỳ nữ được Khang Mẫn tin dùng, chỉ một lúc sau đã xác định được tên tiểu nhị thường hầu hạ phòng riêng của An Thức Ngọc. Vài đồng bạc và vài lời ngon ngọt, nàng ta đã moi được thông tin cần thiết. An Thức Ngọc quả thực là khách quen ở đây, nhưng hắn không mang theo dao găm, mà là một chiếc quạt giấy bằng xương thú, trên mặt quạt có vẽ hình một con mãng xà.
Đan Thư vội vã rời đi, trong lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, lo vì hành động của tiểu thư ngày càng kỳ lạ và nguy hiểm.
Khi Đan Thư về đến phủ, Tuyết Chi đã không còn ở trong phòng. Nàng đã thay một bộ y phục dạ hành màu đen gọn nhẹ, mái tóc được búi cao, gương mặt được che bằng một tấm mạng mỏng. Nàng không đợi tin tức của Đan Thư, bởi vì nàng biết, muốn tìm được thứ quyết định, nàng phải tự mình hành động.
Dựa vào bản đồ đã vẽ, nàng dễ dàng tránh được lính canh, lẻn vào An phủ. Thân thủ của nàng vốn không tệ, là do Tuyết Thái phó mời danh sư về dạy từ nhỏ để phòng thân. Ba năm làm một linh hồn phiêu dạt dường như không làm mai một đi kỹ năng này.
Mục tiêu của nàng là thư phòng của An Thức Ngọc. Theo kinh nghiệm phá án ít ỏi của mình, những bí mật quan trọng nhất thường được cất giấu ở đó. Thư phòng nằm ở một góc yên tĩnh trong phủ, canh gác có vẻ lơ là. Nàng nhẹ nhàng như một con mèo, lách qua cửa sổ, tiến vào bên trong.
Căn phòng thoang thoảng mùi mực và giấy, nhưng lại xen lẫn một mùi hương kỳ lạ, ngọt ngấy và có chút tanh. Nàng bắt đầu lục soát. Kệ sách, bàn viết, ngăn kéo… không có gì đặc biệt. Thời gian không còn nhiều, nàng phải nhanh lên. Ánh mắt nàng dừng lại ở một bức tranh sơn thủy treo trên tường. Bức tranh rất đẹp, nhưng lại được treo ở một vị trí hơi lệch so với trung tâm.
Trí nhớ siêu phàm của Tuyết Chi mách bảo nàng có điều bất thường. Nàng tiến lại gần, gõ nhẹ lên bức tường sau bức tranh. Âm thanh phát ra trầm và đặc. Có một mật thất!
Nàng cẩn thận gỡ bức tranh xuống, để lộ một cơ quan nhỏ hình đầu rồng. Nàng xoay nhẹ đầu rồng, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, bức tường từ từ dịch chuyển, để lộ một lối đi tối om.
Tuyết Chi không do dự, nàng lấy ra một cây hỏa chiết tử, thổi bùng lên rồi bước vào. Bên trong là một căn phòng nhỏ, bốn bức tường đều là giá gỗ, trên đó đặt rất nhiều hũ sành được niêm phong cẩn thận. Mùi hương ngọt ngấy và tanh nồng lúc nãy chính là từ đây tỏa ra.
Nàng tò mò tiến lại gần một chiếc hũ, định mở ra xem. Nhưng rồi, ánh mắt nàng bị thu hút bởi một vật đặt trên chiếc bàn duy nhất trong phòng.
Đó là một con dao găm. Vỏ dao được làm bằng da rắn hoa văn tinh xảo.
Nàng đã tìm thấy nó!
Tuyết Chi nín thở, từ từ tiến lại gần. Nàng cầm con dao lên, cảm giác lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay. Nàng rút nhẹ lưỡi dao ra khỏi vỏ. Ánh sáng từ cây hỏa chiết tử phản chiếu trên lưỡi dao sắc bén, trên đó vẫn còn loáng thoáng vài vệt máu đã khô lại, màu nâu sẫm.
Đây chính là hung khí.
Nhưng bí mật của An Thức Ngọc là gì? Tại sao hắn lại phải cất giấu nhiều hũ sành như vậy trong một mật thất?
Đúng lúc đó, từ bên ngoài thư phòng vọng vào tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
“Công tử, sao người lại quay về sớm vậy?”
“Ta để quên một thứ. Các ngươi ở ngoài canh chừng, không có lệnh của ta, không ai được vào.”
Là giọng của An Thức Ngọc! Hắn đã quay lại.
Tim Tuyết Chi như thót lại. Nàng vội vàng dập tắt cây hỏa chiết tử, căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng nhanh chóng nhét con dao găm vào trong ngực áo, rồi nấp sau một giá gỗ, nín thở chờ đợi.
Cánh cửa mật thất vẫn đang mở. Nàng phải làm gì đây?