Chương 4 : Đòn Tấn Công Thứ Hai

Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, ngăn cách Chu Bắc Ký với thế giới bên ngoài, nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu anh. Anh ngồi xuống chiếc ghế cứng, mùi dầu mực và giấy cũ quen thuộc cũng không thể giúp anh tĩnh tâm. Anh cầm lên một cuốn sách quân sự, lật vài trang nhưng không một chữ nào lọt vào mắt. Hình ảnh bữa cơm trưa và lời đề nghị của vợ cứ quay cuồng trong tâm trí.

Lời của cô rất hợp lý, thái độ cũng rất mềm mỏng, nhưng chính sự hợp lý và mềm mỏng đó lại khiến anh cảm thấy bất an. Miêu Tú Tú mà anh biết sẽ không bao giờ có thể nói chuyện một cách khéo léo và có mục đích rõ ràng như vậy. Cô của trước đây chỉ biết cúi đầu, sợ sệt, nói một câu cũng vấp váp. Còn người phụ nữ hôm nay, cô giống như một người chơi cờ cao tay, mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận.

“Để tôi xem xét đã.” Anh đã nói vậy, một câu trả lời lấp lửng để giữ thể diện và cho mình thời gian suy nghĩ. Anh vẫn còn kiêu ngạo, vẫn không muốn thừa nhận rằng mình đã bị cô thuyết phục. Nhưng sâu trong lòng, anh biết mình đã dao động. Một người vợ biết nấu ăn ngon, biết suy nghĩ tìm việc để làm, rõ ràng là tốt hơn một cái bóng lầm lũi, u uất trong nhà. Có lẽ… có lẽ để cô thử cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất, nó sẽ khiến cuộc sống của anh bớt ngột ngạt hơn.

Trong khi Chu Bắc Ký đang đấu tranh tư tưởng, Miêu Tú Tú không hề có ý định ngồi yên chờ đợi. Đòn tấn công đầu tiên qua đường dạ dày đã thành công, giờ là lúc tung ra đòn thứ hai: biến căn nhà lạnh lẽo này thành một tổ ấm thực sự.

Cô xắn tay áo lên. Với con mắt của một nhà thiết kế, cô nhìn ra mọi nhược điểm của căn hộ nhỏ này. Đồ đạc cũ kỹ, sắp xếp lộn xộn, thiếu sức sống. Cô bắt đầu bằng việc dọn dẹp. Từng ngóc ngách đều được lau chùi sạch sẽ. Tấm rèm cửa màu xám xịt được tháo xuống, giặt sạch bằng xà phòng thơm, để lộ ra khung cửa sổ sáng bóng. Cô kê lại chiếc bàn, chiếc ghế, sắp xếp lại vài món đồ trang trí đơn sơ, ngay lập tức không gian như được mở rộng ra, thoáng đãng và ngăn nắp hơn hẳn.

Cô không bỏ qua cả “lãnh địa” của Chu Bắc Ký. Cô biết anh không thích người khác động vào đồ của mình, nên cô chỉ làm những việc cần thiết. Cô lau sạch giá sách, sắp xếp lại những cuốn sách bị lệch một cách ngay ngắn. Cô lau bàn làm việc, lau chiếc quạt điện “Con Công” bám đầy bụi. Cô không thay đổi vị trí bất cứ thứ gì, chỉ khiến chúng trở nên sạch sẽ và tinh tươm.

Khi dọn dẹp bàn làm việc của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô. Đây chính là cơ hội hoàn hảo. Cô tìm một mẩu giấy trắng và một cây bút chì. Nét bút của Diêu Già lướt nhanh trên mặt giấy. Chỉ trong vài phút, một bản phác thảo chi tiết cho chiếc áo sơ mi nam đã hiện ra. Kiểu dáng cổ điển nhưng có những chi tiết cách tân ở phần cổ áo và cổ tay, những đường cắt may được tính toán để tôn lên bờ vai rộng và vòng eo săn chắc của một quân nhân. Bên cạnh là những ghi chú nhỏ về chất liệu vải, loại cúc… Bản phác thảo chuyên nghiệp đến từng chi tiết, hoàn toàn không giống tác phẩm của một người “học lỏm”.

Cô đặt bản phác thảo ngay ngắn trên bàn làm việc của anh, ở một vị trí dễ thấy nhất, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Coi như là một sự “vô tình” để lại.

Xong xuôi mọi việc, cô ra khu vườn nhỏ sau khu tập thể, ngắt vài bông hoa dại đủ màu sắc, cắm vào một chiếc chai thủy tinh sạch. Chiếc chai thủy tinh bình thường bỗng trở thành một lọ hoa xinh xắn, mang theo hơi thở của thiên nhiên và sức sống vào căn phòng.

Buổi chiều, khi Chu Bắc Ký từ đơn vị trở về, anh gần như không nhận ra nhà của mình. Căn nhà vẫn vậy, đồ đạc vẫn vậy, nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác. Sàn nhà sạch bóng, cửa sổ sáng choang, không khí trong lành thoang thoảng mùi thơm của xà phòng và hoa dại. Mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng một cách lạ thường. Anh bước vào, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả mà anh chưa từng có ở nơi này.

Anh đi vào phòng làm việc. Căn phòng của anh cũng sạch sẽ đến bất ngờ. Anh theo thói quen ngồi xuống ghế, và ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi tờ giấy trên bàn.

Anh cầm bản phác thảo lên. Ban đầu, anh chỉ nghĩ đó là một tờ giấy nháp. Nhưng khi nhìn kỹ, đôi mày kiếm của anh khẽ nhíu lại, rồi dãn ra trong sự kinh ngạc. Đây là… một bản vẽ thiết kế? Những đường nét chuyên nghiệp, những chú thích chi tiết, tỷ lệ hoàn hảo. Anh không phải là người trong ngành, nhưng anh đủ thông minh để nhận ra giá trị của bản vẽ này. Nó không thể là tác phẩm của một người chỉ “biết một chút”.

Đây chính là chiếc áo sơ mi mà cô đã hứa sẽ may cho anh.

Một loạt cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng Chu Bắc Ký. Bữa cơm trưa ngon miệng. Sự thay đổi trong thái độ. Căn nhà sạch sẽ, ấm cúng. Và bây giờ là bản phác thảo này. Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Người vợ quê mùa của anh, hóa ra lại ẩn giấu những tài năng mà anh không thể ngờ tới. Sự hoài nghi trong anh tan biến, thay vào đó là một sự hiếu kỳ và… một chút thán phục.

Anh đứng dậy, đi ra bếp. Miêu Tú Tú đang ở đó, đeo tạp dề, khẽ ngân nga một giai điệu nào đó trong khi nhặt rau. Mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo từng cử động của cô. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, phủ lên người cô một vầng sáng dịu dàng. Khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy cô thật khác, thật thu hút.

Cô cảm nhận được có người đứng sau, liền quay lại. Thấy anh, cô mỉm cười: “Anh về rồi à? Đợi em một lát, sắp có cơm ăn rồi.”

Chu Bắc Ký không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, cũng không còn dò xét, mà trở nên sâu thẳm, phức tạp. Anh đi tới, cầm lấy bản phác thảo lúc nãy vẫn còn cầm trên tay, đưa ra trước mặt cô.

“Cái này… là cô vẽ?”

Miêu Tú Tú nhìn bản phác thảo, rồi nhìn anh, giả vờ ngạc nhiên: “A, em quên mất, lúc dọn bàn vô tình để quên ở đó. Em vẽ phác qua kiểu áo định may cho anh thôi. Anh thấy có được không?”

“Được không?” Chu Bắc Ký lặp lại, một nụ cười khẽ, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi anh. “Không chỉ là được.”

Anh gấp bản phác thảo lại cẩn thận, cất vào túi áo ngực của mình. Sau đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm và dứt khoát:

“Phiếu máy may, tôi sẽ lo. Nhưng tôi có một điều kiện.”




LIÊN HỆ ADMIN