Chương 4: Gặp Gỡ Bên Bờ Sông
Đại tiểu thư đừng sợ, tôi đã hỏi thăm rồi. Trên đường đi lính loạn rất ít, lấy đâu ra vạn tiễn, vạn tiễn xuyên tâm?”
Nhân lúc không có ai, Từ thẩm lén lút đưa cho tôi hai miếng bánh gạo, còn an ủi tôi.
Những ngày này, mỗi ngày tôi chỉ có một cái bánh bao nguội, đồ ăn ngon đều phải đưa cho Yến Thanh Thanh dùng trước.
“Từ thẩm, con cảm ơn bà.”
Tôi biết bà ấy đang tự lừa dối bản thân. Sắp mười tám tuổi, tôi và em gái đều sẽ đi theo vận mệnh của riêng mình.
Lời của Thần Sư ở Đại Ngụy chính là lời vàng ý ngọc, không thể sai được.
Tôi muốn sống sót, chỉ có thể tìm được “Xà Quân” có thể thay đổi số mệnh.
Mà trước đó, còn không thể để Yến Thanh Thanh vì nghi ngờ mà hại tôi.
Loạn lạc, sống sót thật sự quá khó khăn.
Nửa đêm, tôi lại tỉnh giấc từ giấc mơ quen thuộc ấy.
Hoa đào bay lả tả khắp trời, một người đàn ông mặc bạch y đứng đối diện với biển cả…
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, giấc mơ này luôn lặp đi lặp lại.
Tôi tỉnh giấc vì đói, bò đến bên bờ sông nuốt mấy ngụm nước.
Vừa vào miệng, tôi mới nhận ra nước sông tanh và đắng.
Trên mặt sông khắp nơi đều là thi thể không còn nguyên vẹn, mấy con thủy yêu đang ăn uống no say.
Tôi sợ đến mềm cả chân, vùi mình vào bãi cát ven sông, đợi chúng rời đi mới dám ngóc đầu lên thở.
Một thi thể tươi sống trôi đến trước mặt tôi, tôi thấy khóe miệng hắn cử động.
“Cứu… tôi…”
Người đàn ông tên Tần Lãng, cứ thế xuất hiện trước mặt tôi.
Dưới ánh trăng, cơ thể hắn thon dài, đường nét khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, một bộ y phục rách rưới ướt sũng dính chặt vào da thịt.
Nếu không phải hắn kêu cứu, tôi thật sự đã nghĩ hắn là một con yêu quái đang mê hoặc lòng người.
Tôi dùng miếng bánh gạo duy nhất còn lại trong người để đút cho hắn, hắn ăn ngấu nghiến cùng với thứ nước sông bẩn thỉu.
“Ngon thật đấy…”
Lúc này, tôi mới đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Không biết là do ánh trăng hay là do tôi đã bị hắn mê hoặc, tôi bỗng cảm thấy ánh mắt ấy thật đẹp.
Nhưng trời sắp sáng rồi, Yến Thanh Thanh còn đợi tôi tắm rửa cho nàng.
Ngay cả khi đang chạy nạn, mỗi sáng nàng đều phải gội đầu thật sạch, bôi kem dưỡng da lên mặt.
Sau đó, nàng mới bôi một chút bùn lên mặt, quấn một tấm vải rách đầy vết bẩn che kín cả khuôn mặt. Yến Thanh Thanh nói, nàng phải giả dạng thành cô gái nhà quê lếch thếch để tránh lính loạn và giặc cướp, nhưng quy trình cần thiết không thể quá sơ sài. Nàng phải đảm bảo có thể xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp bất cứ lúc nào khi gặp Thái tử.
Nhưng nàng không biết, trong đám người chạy nạn không có gì để ăn, mùi nước hoa thoang thoảng lại cực kỳ nguy hiểm.
Tôi và Từ thẩm cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng không dám khuyên nàng.
Thức ăn của chúng tôi đều do nàng quản lý. Chỉ cần không vừa ý một chút, nàng sẽ phạt chúng tôi nhịn đói cả ngày.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Lãng làm tôi đói hơn nữa.
Từ ngày hôm đó, Tần Lãng luôn đi theo sau lưng chúng tôi từ xa.
Giữ khoảng cách hơn một trăm mét.
Giống như một con chó hoang được tôi cho ăn, nó đã nhận định chủ nhân, không thể xua đuổi.
Còn tôi, tôi tình nguyện tiếp tục cho hắn ăn.