Chương 4 : Giao Dịch Trong Hang Cọp
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên vừa len lỏi qua song cửa, Thẩm Tinh Vãn đã thức giấc. Nàng không cho phép mình chìm đắm trong sự mệt mỏi hay do dự. Mỗi giây phút trôi qua đều là một cơ hội để thay đổi vận mệnh, và nàng không thể lãng phí dù chỉ một khắc.
Nàng chọn một bộ y phục gọn gàng màu xanh lam thẫm, chất liệu vải tuy mềm mại nhưng kiểu dáng lại vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát. Mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng bằng một cây trâm bạc đơn giản. Khi soi mình trong gương đồng, nàng thấy một Thẩm Tinh Vãn hoàn toàn khác: ánh mắt sắc bén, kiên định, không còn vẻ dịu dàng, mơ mộng của một tiểu thư khuê các, mà thay vào đó là khí chất của một nữ tướng sắp ra trận.
Nàng không báo cho bất kỳ ai, lặng lẽ đi thẳng đến chuồng ngựa của phủ Thừa tướng. Nàng dắt ra Huyết Ảnh, con tuấn mã màu đỏ thẫm mà cha nàng yêu quý nhất. Nó là một con chiến mã thực thụ, chỉ những tướng quân dày dạn kinh nghiệm mới có thể thuần phục.
“Vãn nhi! Con định làm gì vậy?”
Thừa tướng Thẩm Kính và phu nhân hớt hải chạy ra, gương mặt họ tái đi khi thấy con gái mình trong trang phục kỳ lạ, tay đang dắt chiến mã.
“Cha, mẹ,” Thẩm Tinh Vãn quay lại, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường. “Con phải đi.”
“Đi đâu? Con không thể làm chuyện dại dột!” Thẩm phu nhân nức nở, níu lấy tay áo con gái. “Kháng chỉ là tội chết, con đừng tự đẩy mình và cả nhà vào chỗ chết!”
Thẩm Tinh Vãn nhẹ nhàng gỡ tay mẹ ra. “Mẹ, chính vì không muốn cả nhà phải chết, nên con mới phải đi. Ngồi yên chờ đợi mới chính là con đường chết. Con đang đi tìm một con đường sống cho Thẩm gia chúng ta.”
Nói rồi, nàng không một chút do dự, động tác dứt khoát, mạnh mẽ tung người lên lưng ngựa. Thẩm Kính định lao lên ngăn cản, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của con gái, ông sững người lại. Đó không còn là ánh mắt của một đứa trẻ cần được bao bọc, mà là ánh mắt của một người đã trải qua sinh tử, mang theo quyết tâm sắt đá không gì lay chuyển được.
“Chăm sóc cha mẹ.” Nàng chỉ nói bốn chữ, rồi quay đầu ngựa, thúc mạnh. Huyết Ảnh hí lên một tiếng vang dội, bốn vó tung bay, lao ra khỏi cổng Thừa tướng phủ như một mũi tên đỏ rực.
Cảnh tượng Thừa tướng đích nữ một mình một ngựa phi như bay trên đường phố kinh thành ngay lập tức gây ra một trận chấn động. Người đi đường dạt cả sang hai bên, ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng kiên cường của nàng. Tin tức lan đi còn nhanh hơn cả vó ngựa. Các cửa hàng, quán trà, tửu lầu, đâu đâu cũng vang lên những lời bàn tán xôn xao.
“Đó có phải là Thẩm tiểu thư không? Nàng ấy định làm gì vậy?”
“Nghe nói hôm qua Thẩm gia đã kháng chỉ tứ hôn của Tam hoàng tử. Chắc là sắp có biến lớn rồi!”
Thẩm Tinh Vãn mặc kệ những ánh mắt tò mò, những lời đàm tiếu sau lưng. Nàng chỉ tập trung vào con đường phía trước, trong đầu vạch ra từng bước đi của ván cờ sinh tử này. Điểm đến của nàng, chính là nơi đáng sợ nhất, nhưng cũng là nơi an toàn nhất kinh thành lúc này – Nhiếp Chính Vương phủ.
Nhiếp Chính Vương phủ nằm ở phía tây thành, tường cao cổng rộng, hai con sư tử đá uy nghiêm như đang trấn giữ một vùng cấm địa. Không khí xung quanh đây lạnh lẽo, trang nghiêm, khiến người ta không dám thở mạnh. Khi Huyết Ảnh dừng lại trước cổng, hai hàng thị vệ mặc giáp đen lập tức tiến lên, trường thương chĩa ra, ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Người nào? Dám tự tiện xông vào Nhiếp Chính Vương phủ?”
Thẩm Tinh Vãn ngồi thẳng lưng trên ngựa, không hề nao núng. “Ta là Thẩm Tinh Vãn, đích nữ Thừa tướng phủ, muốn cầu kiến Nhiếp Chính Vương.”
Tên thị vệ đầu lĩnh cười khẩy. “Nhiếp Chính Vương phủ không phải là nơi tiểu thư muốn vào là vào. Vương gia không có lệnh, không tiếp bất cứ ai.”
“Vậy thì hãy vào bẩm báo với chủ nhân của các ngươi,” Thẩm Tinh Vãn cất cao giọng, âm thanh vang vọng, “Nói rằng Thẩm Tinh Vãn đến đây không phải để cầu xin, mà là để đề nghị một cuộc giao dịch. Một cuộc giao dịch liên quan đến cả giang sơn xã tắc này.”
Lời nói của nàng đầy khí phách, khiến đám thị vệ sững sờ. Họ nhìn nhau, không biết phải làm sao. Đúng lúc này, cánh cổng lớn bằng gỗ lim nặng nề mở ra, một vị quản gia già bước ra, ánh mắt sắc sảo đánh giá nàng từ đầu đến chân.
“Mời Thẩm tiểu thư vào trong. Vương gia đang đợi người.”
Thẩm Tinh Vãn xuống ngựa, giao dây cương cho thị vệ, một mình theo chân vị quản gia bước vào trong. Nàng biết, Yến Cảnh Hoán đã biết nàng sẽ đến.
Nàng được dẫn vào một khu vườn yên tĩnh đến lạ thường. Giữa vườn chỉ có một cây mai già đang trổ những nụ hoa trắng muốt. Dưới gốc mai, Yến Cảnh Hoán một thân hắc y, đang luyện kiếm. Kiếm pháp của anh nhanh, mạnh, và tàn nhẫn. Mỗi một đường kiếm vung ra đều mang theo sát khí lạnh lẽo, như muốn chém đứt cả không gian.
Anh dừng lại, thu kiếm về, xoay người nhìn nàng. Gương mặt anh tuấn như tạc tượng, không một chút biểu cảm. Đôi mắt sâu thẳm như vực đen, khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
“Thẩm tiểu thư tìm bổn vương, là vì giao dịch mà nàng nói?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tinh Vãn không vòng vo. “Ta đến đây để đề nghị một cuộc giao dịch, một liên minh.”
“Liên minh?” Yến Cảnh Hoán nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt. “Thẩm tiểu thư có gì để làm vật trao đổi với bổn vương?”
“Toàn bộ Thừa tướng phủ.” Thẩm Tinh Vãn đáp, giọng nói chắc nịch. “Ta sẽ giúp ngài có được sự ủng hộ tuyệt đối của cha ta và toàn bộ phe cánh của ông ấy trong triều. Ta sẽ giúp ngài củng cố quyền lực, đối phó với Thái hậu và phe cánh của Ngụy Tử Lân.”
Yến Cảnh Hoán bước tới gần hơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng. “Tại sao bổn vương phải tin nàng? Mới hôm qua, nàng còn là vị hôn thê của Ngụy Tử Lân, là người phụ nữ mà cả kinh thành đều biết một lòng một dạ với hắn.”
“Bởi vì ta biết những điều mà ngài không thể biết.” Thẩm Tinh Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc bén như kiếm. “Ta biết Ngụy Tử Lân không phải là một hoàng tử bất tài, nhu nhược như vẻ ngoài. Ta biết hắn đang ngấm ngầm xây dựng thế lực. Ta biết hắn có một kho vũ khí bí mật được cất giấu ở Ký Châu, đủ để tạo phản. Vương gia, ngài có biết chuyện này không?”
Lời nói của nàng như một tiếng sét đánh thẳng vào Yến Cảnh Hoán. Ánh mắt anh khẽ dao động, vẻ giễu cợt trên môi biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc và nghiêm túc. Thông tin về kho vũ khí ở Ký Châu là tuyệt mật, ngay cả mạng lưới tình báo của anh cũng chỉ mới phát hiện ra vài manh mối mơ hồ. Vậy mà nàng lại biết rõ như lòng bàn tay.
“Nàng muốn gì?” Yến Cảnh Hoán hỏi, giọng đã trầm xuống.
“Một cuộc hôn nhân.” Thẩm Tinh Vãn đáp. “Một liên minh chính trị vững chắc nhất. Ta giúp ngài dọn đường đến ngôi vị cao nhất, ngài giúp ta báo thù. Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta có thể hòa ly, đường ai nấy đi, không ai nợ ai.”
Yến Cảnh Hoán im lặng nhìn nàng một lúc lâu. Anh bước tới, đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện với mình. “Tại sao lại là hôn nhân? Nàng biết rõ, bổn vương không chỉ muốn một liên minh chính trị.”
“Ta của hiện tại, không còn là ta của ngày xưa nữa.” Thẩm Tinh Vãn gỡ tay anh ra, ánh mắt kiên quyết. “Tình yêu đối với ta đã chết trong biển lửa của Thẩm gia rồi. Giờ đây, ta chỉ còn lại thù hận. Nếu Vương gia có thể giúp ta báo thù, ta có thể cho ngài bất cứ thứ gì ngài muốn, ngoại trừ trái tim.”
Yến Cảnh Hoán nhìn sâu vào mắt nàng. Anh thấy trong đó không còn sự ngây thơ, mơ mộng, mà chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm của thù hận và sự quyết tuyệt. Anh khẽ thở dài, sự lạnh lẽo trong mắt dường như tan đi một chút, thay vào đó là một cảm xúc phức tạp, có đau lòng, có khâm phục, và có cả một tia hy vọng le lói.
“Được.” Anh nói. “Nhưng bổn vương cần nàng chứng minh giá trị của mình. Nếu nàng có thể lấy được binh phù Ký Châu từ tay Ngụy Tử Lân, bổn vương sẽ đồng ý với giao dịch này.”
Cùng lúc đó, tin tức Thẩm Tinh Vãn một mình một ngựa đến Nhiếp Chính Vương phủ đã truyền đến hoàng cung. Trong cung Từ Ninh, Thái hậu đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt hiền từ biến dạng vì tức giận.
“Tiện nhân! Ả tiện nhân đó dám làm vậy! Người đâu, truyền lệnh của ai gia, bao vây Thừa tướng phủ! Ai gia muốn xem, Thẩm gia bọn chúng muốn tạo phản thật sao!”