Chương 4 : Hơi Ấm Đầu Tiên
Ánh mắt Cảnh Diên sắc lẻm như dao găm, ghim chặt vào bàn tay đang chìa ra của Thẩm Thục Vân. Bàn tay ấy thon dài, trắng nõn, những ngón tay như búp măng, hoàn toàn xa lạ với thế giới của bùn đất, đòn roi và máu tanh mà cậu biết. Đó là một bàn tay sạch sẽ, quá sạch sẽ, khiến cậu cảm thấy nghi ngờ và ghê tởm. Cậu không tin vào lòng tốt. Lòng tốt, đối với cậu, chỉ là một cái bẫy tinh vi hơn, một hình thức khác của sự lợi dụng.
Thẩm Thục Vân vẫn kiên nhẫn giữ nguyên tư thế. Nàng biết, đối với một đứa trẻ đã quen với sự tàn nhẫn, sự dịu dàng đột ngột cũng giống như một lưỡi dao. Nàng thu tay lại, mỉm cười thật nhẹ. “Ngươi bị thương rồi, nếu không xử lý vết thương sẽ nhiễm trùng. Ta biết một chút y thuật.”
Nàng quay sang Vương An Tế, người vẫn đang đứng chắn trước mặt nàng với vẻ mặt căng thẳng. “An Tế ca ca, chúng ta không thể đưa cậu ấy về trang viện được, sẽ bị Trương ma ma phát hiện.”
Vương An Tế gật đầu, cậu hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Thẩm Thục Vân. “Cách đây không xa có một căn lều gỗ của thợ săn bỏ hoang, khá kín đáo, chúng ta có thể đưa cậu bé đến đó.”
Thẩm Thục Vân gật đầu. Nàng nhìn Cảnh Diên, người vẫn đang nằm im dưới đất, ánh mắt đầy cảnh giác. “Ngươi có thể tự đi được không? Hay cần chúng ta giúp?”
Cảnh Diên không đáp lời. Cậu lẳng lặng dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, mỗi cử động đều khiến cơ mặt cậu co giật vì đau đớn, nhưng cậu tuyệt đối không phát ra một tiếng rên. Cậu lảo đảo đứng lên, thân hình gầy gò xiêu vẹo như một cành cây khô trước gió.
Nhìn dáng vẻ quật cường nhưng đầy thương tích của cậu, lòng Thẩm Thục Vân lại nhói lên. Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi trước dẫn đường.
Căn lều gỗ của thợ săn nằm ẩn mình sau những lùm cây rậm rạp, bên cạnh một con suối nhỏ. Bên trong trống không, chỉ có một lớp bụi dày và mạng nhện giăng khắp nơi. Vương An Tế nhanh chóng dọn dẹp một góc, trải một lớp lá khô dày rồi phủ lên tấm áo ngoài của mình. Thẩm Thục Vân đặt giỏ thuốc xuống, lấy ra những dược liệu cần thiết.
“Ngươi ngồi xuống đi.” Nàng nói với Cảnh Diên.
Cậu bé vẫn đứng im ở cửa, đôi mắt đen láy quét một vòng quanh căn lều, như một con thú hoang đang đánh giá lãnh địa mới. Thấy cậu không nhúc nhích, Thẩm Thục Vân cũng không ép. Nàng lấy một chiếc khăn sạch từ trong tay áo, nhúng vào dòng suối mát lạnh, rồi quay lại.
“Ta cần xem vết thương của ngươi.” Nàng tiến lại gần.
Cảnh Diên lập tức lùi lại một bước, toàn thân căng cứng, sẵn sàng tấn công.
“Ta không có ý xấu.” Thẩm Thục Vân dừng lại, giữ một khoảng cách an toàn. “Nếu ngươi không tin ta, vậy hãy tự mình làm. Dùng nước suối rửa sạch vết thương, sau đó dùng loại lá này,” nàng giơ lên một nắm lá kim ngân, “giã nát rồi đắp lên. Nó có tác dụng tiêu viêm, giảm sưng.”
Nói rồi, nàng đặt nắm lá và chiếc khăn sạch lên một tảng đá gần đó, rồi cùng Vương An Tế lùi ra xa, ngồi xuống bên bờ suối, vờ như đang sắp xếp lại giỏ thuốc.
Cảnh Diên đứng im một lúc lâu, đôi mắt vẫn không rời khỏi hai người họ. Cơn đau từ những vết bầm dập trên người ngày càng rõ rệt. Cậu nhìn nắm lá trên tảng đá, rồi lại nhìn dòng suối trong vắt. Cuối cùng, cơn đau và bản năng sinh tồn đã chiến thắng sự nghi ngờ. Cậu chậm rãi bước đến, cầm lấy chiếc khăn, vụng về lau rửa những vết thương trên tay và mặt. Sau đó, cậu dùng đá giã nát nắm lá kim ngân, đắp lên những vết rách lớn hơn. Toàn bộ quá trình, cậu vẫn không ngừng cảnh giác quan sát Thẩm Thục Vân.
Thấy cậu đã tự xử lý vết thương, Thẩm Thục Vân mới lấy từ trong gùi ra hai chiếc bánh bao hấp vẫn còn hơi ấm. Nàng đưa một chiếc cho Vương An Tế, chiếc còn lại, nàng đặt lên tảng đá lúc nãy.
“Ăn đi rồi về. Trời sắp tối rồi.” Nàng nói bâng quơ, rồi quay sang cùng Vương An Tế ăn phần của mình.
Cảnh Diên nhìn chằm chằm chiếc bánh bao trắng muốt, nóng hổi. Mùi thơm của bột mì len lỏi vào khứu giác, khiến cái bụng rỗng của cậu réo lên từng hồi. Đã bao lâu rồi cậu chưa được ăn một chiếc bánh bao tử tế? Ở Hầu phủ, thức ăn của cậu chỉ là cơm thừa canh cặn, có khi còn không có. Chiếc bánh bao mà cậu bị vu oan ăn trộm lúc nãy, thực chất chỉ là một miếng bánh đã rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
Cậu nuốt nước bọt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Thục Vân và Vương An Tế ăn xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nàng liếc nhìn chiếc bánh bao vẫn còn nằm im trên tảng đá, rồi lại nhìn cậu bé gầy gò đang cố tỏ ra kiên cường. Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng.
Ngay khi hai người họ đi khuất sau lùm cây, Cảnh Diên mới như một tia chớp lao đến, vồ lấy chiếc bánh bao, nhét vội vào miệng. Cậu ăn ngấu nghiến, nước mắt không biết từ lúc nào đã trào ra, hòa cùng vị ngọt của bánh. Đó là thứ ấm áp đầu tiên cậu cảm nhận được sau rất nhiều năm.
Những ngày sau đó, Thẩm Thục Vân đều lấy cớ lên núi hái thuốc để đến căn lều gỗ. Lần nào nàng cũng mang theo một chút thức ăn và thuốc men, lặng lẽ đặt ở tảng đá quen thuộc rồi rời đi. Nàng không cố gắng tiếp cận, không cố gắng bắt chuyện, chỉ dùng hành động âm thầm để Cảnh Diên quen với sự tồn tại của nàng.
Dần dần, Cảnh Diên cũng bớt đi vẻ đề phòng. Cậu không còn lùi lại khi nàng đến gần, dù vẫn giữ khoảng cách. Thỉnh thoảng, khi nàng nói chuyện một mình về công dụng của các loại thảo dược, cậu cũng sẽ liếc nhìn.
Một hôm, Thẩm Thục Vân nhờ Vương An Tế dò la tin tức về Định Viễn Hầu phủ. Vài ngày sau, Vương An Tế trở về với vẻ mặt nặng nề.
“Tiểu thư, Hầu phủ đó đúng là địa ngục trần gian. Họ thường xuyên mua những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa về phủ. Bọn trẻ không được coi là người, chỉ là công cụ để Vũ thiếu gia luyện võ, hoặc là vật thí nghiệm cho những loại thuốc mới. Nghe nói Cảnh Diên là đứa lì lợm nhất, chịu đòn giỏi nhất, nên mới sống được đến bây giờ. Những đứa trẻ khác, có đứa bị đánh chết, có đứa vì thử thuốc mà tàn phế, bị vứt ra ngoài đường…”
Nghe Vương An Tế kể, bàn tay Thẩm Thục Vân siết chặt lại. Nàng biết cuộc sống của hắn khổ cực, nhưng không ngờ lại tàn khốc đến mức này. Chỉ giúp đỡ hắn vài bữa ăn, vài thang thuốc, căn bản không thể thay đổi được gì. Muốn cứu hắn, nàng phải đưa hắn thoát khỏi nơi đó. Nhưng nàng, một tiểu thư bị giam lỏng trong trang viện, lấy gì để đối chọi với một Hầu phủ quyền thế?
Tiền. Và thế lực.
Đêm đó, Thẩm Thục Vân trằn trọc không ngủ. Nàng nhận ra kế hoạch của mình phải được đẩy nhanh và thực hiện một cách bài bản hơn. Chỉ bán vài túi thơm không đủ. Nàng cần phải tạo ra một sản phẩm độc đáo, có giá trị cao, thứ mà những phu nhân, tiểu thư trong thành không thể không có.
Nàng nghĩ đến những phương thuốc làm đẹp bí truyền trong y thư của mẹ. Kem dưỡng da từ ngọc trai, phấn thơm từ hoa đào, son môi từ cánh hồng… Những thứ này, kết hợp với kỹ thuật bào chế của y học, chắc chắn sẽ tạo ra những sản phẩm vượt trội so với những loại mỹ phẩm thô sơ trên thị trường.
Nàng cần một người đáng tin cậy để giúp nàng tiêu thụ sản phẩm ở thành Ngu Dương. Và không ai thích hợp hơn Vương An Tế.
Sáng hôm sau, nàng tìm gặp Vương An Tế, nói rõ kế hoạch của mình. Nàng không chỉ muốn bán sản phẩm, mà muốn xây dựng một thương hiệu của riêng mình. “Huynh sẽ là người phụ trách việc kinh doanh ở bên ngoài, còn ta sẽ ở trong trang viện lo việc sản xuất. Lợi nhuận chúng ta chia đều. Huynh thấy sao?”
Vương An Tế nhìn vào đôi mắt sáng rực và kiên định của Thẩm Thục Vân, cảm thấy một luồng nhiệt huyết lan tỏa khắp cơ thể. Cậu không hiểu nhiều về kinh doanh, nhưng cậu tin tưởng nàng. “Được! Tiểu muội đã tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để muội thất vọng!”
Một kế hoạch lớn lao và táo bạo đã được hình thành. Tối đó, Thẩm Thục Vân lại mang thức ăn đến cho Cảnh Diên. Cậu bé vẫn ngồi im lặng trong góc tối, nhưng hôm nay, khi nàng đặt bát cháo nóng xuống, cậu đã khẽ gật đầu.
Một sự thay đổi nhỏ bé, nhưng đủ để thắp lên trong lòng Thẩm Thục Vân một ngọn lửa hy vọng rực rỡ. Nàng nhìn cậu bé đang cắm cúi ăn cháo, bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp, ánh mắt nàng ánh lên một sự quyết tâm chưa từng có. Con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai, nhưng nàng biết, nàng không còn một mình nữa. Vì hắn, và cũng vì chính bản thân mình, nàng nhất định phải thành công.