Chương 4 : Phù Quang Trong Đêm Tối
Lời đề nghị của Thẩm Lăng Yên lơ lửng giữa không trung, nhẹ như hơi thở nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
Sở Vân Chiêu đứng đó, đôi mắt hổ phách nhìn cô không chớp. Máu trên người anh đã bắt đầu khô lại, dính bết vào lớp áo rách nát. Anh đã bị săn lùng suốt mười năm, nếm trải đủ mọi sự phản bội, lừa lọc. Anh không còn tin bất cứ ai, đặc biệt là một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ đến phi lý và bí ẩn đến đáng sợ. Nàng là ai? Tại sao lại cứu anh? Đây liệu có phải là một cái bẫy còn tinh vi hơn, một vở kịch còn tàn nhẫn hơn?
Vô số câu hỏi xoáy trong đầu anh, nhưng lý trí mách bảo anh rằng, tình thế hiện tại không cho phép anh lựa chọn. Độc trong người đang dần lan tỏa, vết thương trên chân đau buốt, và đám sát thủ kia có thể chỉ là một phần nhỏ của những kẻ muốn lấy mạng anh. Đi theo cô, ít nhất có một con đường sống. Ở lại đây, chắc chắn là một con đường chết.
Anh siết chặt con dao găm trong tay, khớp ngón tay trắng bệch. Cuối cùng, anh cất giọng, khàn đặc và lạnh lẽo: “Đi đâu?”
Đó không phải là một câu hỏi, mà là một lời chấp thuận đầy cảnh giác.
Thẩm Lăng Yên khẽ mỉm cười dưới ánh trăng. Cô biết anh đã đồng ý. “Một nơi an toàn.”
Cô xuống ngựa, bước về phía anh. Sở Vân Chiêu theo bản năng lùi lại một bước, toàn thân căng cứng. Lăng Yên dừng lại, giữ một khoảng cách an toàn. “Ngươi bị thương rồi, để ta giúp ngươi lên ngựa.”
Anh không nói gì, nhưng cũng không từ chối. Cô dìu anh, một tay đỡ lấy cánh tay đầy máu, tay kia vòng qua eo anh. Khoảnh khắc cơ thể họ chạm vào nhau, cả hai đều khẽ cứng lại. Anh gầy nhưng rắn chắc, cơ thể nóng rực vì chiến đấu và sốt cao. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi cô, nhưng cô không hề tỏ ra khó chịu.
Trong lúc lảo đảo bước đi, một miếng ngọc bội từ người Sở Vân Chiêu rơi xuống đất. Lăng Yên nhanh tay nhặt lấy. Đó là một miếng huyết ngọc đỏ thẫm, điêu khắc hình rồng tinh xảo, ở giữa là hai chữ triện cổ: Phù Quang.
Đây là “tự” của anh, Phù Quang. Ánh sáng của mặt trời mọc từ cây dâu. Một cái tên thật đẹp, thật ấm áp, hoàn toàn trái ngược với con người u ám, đầy sát khí của anh lúc này. Cô lặng lẽ cất miếng ngọc bội vào trong túi thơm bên hông.
…
Thẩm Lăng Yên đưa Sở Vân Chiêu đến một biệt viện biệt lập ở ngoại ô kinh thành. Nơi này cây cối um tùm, tường cao bao bọc, vô cùng kín đáo. Đây là tài sản riêng mà ngoại công đã tặng cô, cũng là căn cứ bí mật của các ám vệ trung thành với cô.
Mấy ám vệ đã chờ sẵn, thấy tiểu thư đưa về một nam nhân toàn thân là máu thì vô cùng kinh ngạc, nhưng không ai dám hỏi nửa lời. Họ nhanh chóng và chuyên nghiệp đưa Sở Vân Chiêu xuống ngựa, sắp xếp một gian phòng sạch sẽ nhất.
Một lúc sau, Sở Vân Chiêu đã được tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục bằng lụa mềm màu trắng, yên lặng nằm trên giường. Vết máu và bùn đất đã được lau đi, để lộ ra một gương mặt tuấn mỹ đến kinh ngạc. Lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng dù nhợt nhạt vẫn không giấu được nét kiêu bạc. Dưới đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt, càng làm tăng thêm vẻ yêu mị khó tả.
Lăng Yên biết, nếu anh mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách kia sẽ mang một vẻ hoang dã khó thuần.
Cô bước vào phòng, mang theo mùi thuốc thoang thoảng. Đúng lúc đó, anh chậm rãi mở mắt. Đôi mắt ấy sâu thẳm, trong veo, nhưng đáy mắt lại là một sự cảnh giác không hề che giấu. Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì kiệt sức: “Đa tạ cô nương hôm nay đã ra tay cứu giúp.”
Ánh mắt anh quá sâu, khiến Lăng Yên bất giác nhớ lại những bi kịch của kiếp trước. Kiếp trước, anh dù tàn phế nhưng vẫn có thể dẫn theo mấy ngàn tử sĩ, một đường máu xông vào hoàng cung, suýt nữa đã lấy được đầu của Sở Vân Trạch. Nếu không phải do cô ngăn cản… cả anh và cô đều sẽ không có kết cục bi thảm như vậy.
“Không có gì. Giữa đường thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi.” Cô ngồi xuống chiếc ghế bên giường, giữ một khoảng cách nhất định. “Ta thấy ngươi trên đường đã ngất đi, e là trúng độc. Để ta xem mạch cho ngươi.”
Cô khẽ đặt ngón tay lên cổ tay anh, chỉ một lát đã rút về. “Ngươi trúng phải Hỗn Độn Tán, loại độc làm người ta mất hết sức lực và hôn mê. Ta sẽ kê một đơn thuốc, ngày mai sẽ giải được. Còn chân của ngươi…”
Lăng Yên nhìn xuống đôi chân đang được đắp chăn của anh. “Có muốn ta xem giúp không?”
Dù cô đã cứu anh, giữ được dung mạo cho anh, nhưng cô biết chân anh vẫn bị thương. Kiếp trước, chính vì vết thương này không được chữa trị kịp thời mà khiến anh tàn phế.
“Không cần.” Sở Vân Chiêu lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác.
“Chân của ngươi không thể trì hoãn được nữa, phải chữa trị ngay lập tức!” Cô có chút sốt ruột.
Nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, vẻ lo lắng không hề giả tạo, Sở Vân Chiêu có chút sững sờ. Đã bao lâu rồi chưa có ai thực sự lo lắng cho anh như vậy? Anh do dự một thoáng, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng xa cách: “Vết thương cũ nhiều năm, không làm phiền cô nương.”
Sự phòng bị của anh nặng đến mức này sao?
Thẩm Lăng Yên thầm thở dài, không ép buộc anh nữa. Cô lấy từ trong túi thơm ra miếng ngọc bội, đưa cho anh. “Ngọc bội của ngươi, lúc nãy bị rơi.”
Sở Vân Chiêu nhận lấy, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve hai chữ “Phù Quang”. Hàng mi rậm che đi mọi cảm xúc trong mắt anh.
“Dám hỏi cô nương, xưng hô thế nào?” Anh khẽ hỏi.
“Ta họ Thẩm, chỉ là một y nữ bình thường.”
“Y nữ bình thường?” Sở Vân Chiêu lặp lại, đôi mắt hổ phách nhìn cô đầy dò xét. Một y nữ bình thường lại có thân thủ như vậy, lại có một biệt viện đầy ám vệ sao?
Thẩm Lăng Yên không muốn giải thích nhiều, cô đứng dậy. “Trời đã khuya, ta về trước. Đêm nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”
Xem ra chuyện huyết tế, còn phải từ từ tìm hiểu, không thể vội vàng.
Sau khi cô rời đi, Sở Vân Chiêu chậm rãi đi đến bên cửa sổ. Anh dùng đầu ngón tay dính máu điểm lên trán. Một lát sau, một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, quỳ một chân xuống đất: “Công tử, thuộc hạ bị người khác giữ chân, cứu giá chậm trễ, xin người trách phạt.”
“Không sao.” Giọng Sở Vân Chiêu trầm xuống, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đi điều tra chuyện tối nay. Còn nữa… điều tra thân phận của người phụ nữ này.”
Sáng hôm sau, khi Tử Oánh bước vào phòng, nàng thấy tiểu thư đã dậy từ sớm, đang đứng bên cửa sổ trầm tư.
“Tiểu thư, người đàn ông người cứu đêm qua… đã rời đi từ lúc trời chưa sáng rồi ạ.”
Thẩm Lăng Yên đang cầm một cây trâm bạc, tay cô khẽ khựng lại. Anh ta đi rồi sao? Cảnh giác đến vậy, ngay cả một đêm cũng không muốn ở lại.
Cũng phải, một người sống trong sự truy sát mười năm, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người khác.