Chương 4 : Tên Vút Hồng Tâm
Tiếng tù và rền vang, kéo dài ba hồi dõng dạc, xé tan không khí tĩnh lặng của buổi sớm, báo hiệu Mùa Săn Hoàng gia chính thức khai mạc. Như một mệnh lệnh vô hình, hàng trăm kỵ sĩ từ các thế gia đồng loạt thúc ngựa, lao vào khu rừng rộng lớn như những mũi tên rời cung. Bụi đất tung lên mù mịt, hòa cùng tiếng reo hò phấn khích và tiếng ngựa hí vang trời.
Tống Khanh Vân không vội vã. Nàng ung dung ghì cương con hắc mã, để nó đi nước kiệu thong thả, tách khỏi đám đông ồn ào. Bộ kỵ sĩ phục màu đỏ rực khiến nàng nổi bật như một đóa hồng gai giữa thảo nguyên, thu hút vô số ánh nhìn. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc, tò mò, và cả ghen ghét từ khắp nơi đổ về, đặc biệt là từ phía lều trại của Từ gia. Tốt lắm, nàng chính là muốn bọn họ phải chú ý.
Nàng không đi săn ngay, mà chọn một con đường mòn ven bìa rừng, dường như chỉ đang dạo chơi ngắm cảnh. Nàng biết, con mồi thực sự của nàng hôm nay không phải là hươu nai hay thỏ rừng.
“Xem kìa, đó không phải là Tống đại tiểu thư sao? Nghe nói nàng ta vì Từ công tử mà suýt mất mạng, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây?”
“Ngươi không thấy sao? Nàng ta ăn vận lộng lẫy như vậy, rõ ràng là đến để cho Từ công tử xem. Đúng là si tình.”
Những lời bàn tán xì xầm lọt vào tai nàng, nhưng Tống Khanh Vân chỉ khẽ nhếch môi. Cứ để bọn họ nghĩ vậy đi, sự tự tin mù quáng của kẻ địch chính là vũ khí lợi hại nhất của nàng.
“Tống tiểu thư, từ sau khi bị ngã ngựa, tài cưỡi ngựa dường như cũng sa sút đi nhiều nhỉ? Chỉ dám đi loanh quanh ở bìa rừng thôi sao?”
Một giọng nói a dua, đầy vẻ chế nhạo vang lên. Tống Khanh Vân quay lại, thấy Chương Ký Ngữ, con trai thứ của Lễ bộ Thượng thư, đang cưỡi một con ngựa trắng, vẻ mặt đầy khiêu khích. Tên này kiếp trước từng theo đuổi nàng một thời gian, sau khi bị từ chối thì quay sang căm ghét, hễ có dịp là lại châm chọc mỉa mai.
Kiếp trước, nàng sẽ làm lơ hắn. Nhưng kiếp này, nàng không ngại dùng hắn để làm nóng sân khấu.
“Chương công tử,” Nàng cười nhẹ, nụ cười rạng rỡ như nắng mai nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, “Ta nghe nói hôm trước công tử bị Chương đại nhân phạt đánh một trận, giờ vết thương đã lành chưa mà đã có sức ra đây lo chuyện bao đồng rồi?”
Mặt Chương Ký Ngữ đỏ bừng lên. Chuyện hắn bị cha đánh vì tội cờ bạc thua sạch tiền là một nỗi nhục lớn, Tống Khanh Vân lại dám công khai nói ra trước mặt bao nhiêu người. “Ngươi…! Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Đã bị Từ huynh chán ghét mà còn mặt dày bám theo đến tận đây!”
“Ồ?” Tống Khanh Vân giả vờ ngạc nhiên, “Ai nói với ngươi ta đến đây vì hắn? Chẳng lẽ bãi săn này là của Từ gia các ngươi sao? Hay là, Chương công tử vì theo đuổi ta không thành nên mới sinh lòng ghen ghét, thấy ai cũng ngứa mắt?”
“Ngươi…!” Chương Ký Ngữ tức đến nghẹn lời, giơ roi ngựa lên, định dọa nàng.
Ngay lúc đó, một mũi tên bạc xé gió bay tới, cắm phập xuống đất ngay trước đầu ngựa của Chương Ký Ngữ, chỉ cách mũi giày của hắn vài phân. Mũi tên cắm sâu xuống đất, thân tên vẫn còn rung lên bần bật, mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo.
Chương Ký Ngữ giật mình, con ngựa trắng dưới thân hắn cũng sợ hãi hí lên một tiếng dài. Mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía mũi tên được bắn ra.
Cách đó không xa, Yến Cảnh Hành một thân hồng y, lười biếng ngồi trên lưng một con tuấn mã màu nâu đỏ, cây cung trong tay vẫn còn chưa hạ xuống. Hắn nhếch mép cười, nụ cười mang theo ba phần phóng túng, bảy phần ngạo mạn.
“Chương công tử, roi ngựa không có mắt, lỡ làm xước gương mặt xinh đẹp của Tống tiểu thư thì ngươi có đền nổi không?”
Giọng hắn không lớn, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều nghe thấy. Ánh mắt hắn nhìn Chương Ký Ngữ đầy vẻ cảnh cáo, nhưng khi lướt qua Tống Khanh Vân, lại mang theo một tia hứng thú không hề che giấu.
Từ Dực đứng gần đó, sắc mặt lập tức trầm xuống. Yến Cảnh Hành công khai bênh vực Tống Khanh Vân như vậy, chẳng khác nào tuyên bố với mọi người rằng nàng là người của hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, một cảm giác như thể món đồ vốn thuộc về mình lại bị kẻ khác dòm ngó.
Tống Khanh Vân nhìn Yến Cảnh Hành, khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn. Nàng biết hắn đang giúp nàng.
Nàng quay sang Chương Ký Ngữ đang tái mặt, giọng nói lạnh đi vài phần: “Chương công tử, lần sau trước khi động thủ thì nên suy nghĩ cho kỹ. Tống gia ta tuy không thích gây sự, nhưng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.”
Nói rồi, nàng ghì cương, thúc ngựa lao vào rừng sâu, bỏ lại sau lưng một đám người vẫn còn đang sững sờ. Màn kịch nhỏ này đã đủ để gieo vào lòng mọi người một hạt giống tò mò về mối quan hệ giữa nàng và Yến Cảnh Hành.
Tống Khanh Vân phi ngựa vào sâu trong rừng. Kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện của nàng khiến con hắc mã như hòa làm một với chủ nhân, luồn lách qua những hàng cây rậm rạp một cách dễ dàng. Nàng giương cung, mũi tên bay ra, liên tiếp hạ gục ba con thỏ rừng và một con hươu nhỏ. Chiến tích của nàng nhanh chóng được truyền ra, khiến các công tử tiểu thư khác phải trầm trồ thán phục.
Từ Dực nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng càng thêm phức tạp. Hắn chưa bao giờ biết nàng lại có tài năng như vậy. Sự mạnh mẽ, tự tin của nàng hôm nay khác hẳn với vẻ yếu đuối, phụ thuộc trước kia, lại có một sức hấp dẫn khó tả.
Lúc này, Ngu Âm Âm khẽ策 ngựa đến bên cạnh hắn, giọng nói dịu dàng, ra vẻ lo lắng: “Dực lang, muội muội có vẻ vẫn còn giận chúng ta. Hay là… chàng đến dỗ dành muội ấy đi?”
Từ Dực nhìn vẻ mặt “biết điều” của Ngu Âm Âm, trong lòng lại cảm thấy có chút phiền muộn. Hắn gật đầu, nhưng không đi tìm Tống Khanh Vân ngay, mà lại đi theo hướng của Ngu Âm Âm.
Đây chính là lúc Tống Khanh Vân chờ đợi. Nàng cố ý đi về phía một con dốc khá hiểm trở, nơi có nhiều cây cối rậm rạp và ít người qua lại. Nàng giả vờ như đang đuổi theo một con hồ ly trắng, rồi đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, cả người và ngựa cùng ngã lăn xuống dốc.
Ngu Âm Âm đang ở gần đó, nghe thấy tiếng hét, trong mắt lóe lên một tia đắc ý rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hoảng hốt. “Khanh Vân muội muội!”
Ả ta vội vàng thúc ngựa chạy tới, nhưng lại cố tình đi vòng một chút để Từ Dực có thể đến trước. Từ Dực quả nhiên không làm ả thất vọng, hắn phi ngựa như bay đến chân dốc.
“Khanh Vân!” Hắn nhảy xuống ngựa, chạy đến bên cạnh Tống Khanh Vân đang nằm bất động trên đất.
Nhưng khi hắn vừa định đỡ nàng dậy, một tiếng gầm gừ đáng sợ vang lên từ trong bụi rậm. Một con lợn rừng to lớn, mắt đỏ ngầu, nhe hai chiếc nanh dài nhọn hoắt lao ra, xông thẳng về phía hai người.
“Cẩn thận!” Từ Dực hét lên, theo phản xạ rút kiếm ra, chắn trước mặt Tống Khanh Vân.
Ngu Âm Âm lúc này cũng vừa chạy tới. Thấy cảnh tượng này, ả ta sợ hãi hét lên một tiếng chói tai, rồi… ngất xỉu, ngã vật ra đất.
Màn kịch “anh hùng cứu mỹ nhân” kiếp trước, giờ đây lại có thêm một “mỹ nhân” nữa cần được cứu.
Tống Khanh Vân lúc này mới từ từ “tỉnh lại”. Nàng mở mắt, ra vẻ yếu ớt và hoảng sợ. “Dực… Dực lang… lợn rừng…”
Từ Dực một mình đối phó với con lợn rừng hung dữ, có chút chật vật. Hắn vừa phải che chở cho Tống Khanh Vân, vừa phải để ý đến Ngu Âm Âm đang “bất tỉnh” gần đó.
Đúng lúc này, một nhóm các tiểu thư, dẫn đầu là con gái của Hình bộ Thượng thư, vừa hay đi săn qua đây. Bọn họ nghe thấy tiếng động, tò mò tìm đến, và cảnh tượng đập vào mắt họ chính là: Từ công tử đang vất vả chiến đấu với lợn rừng, trong khi vị hôn thê Tống tiểu thư thì bị thương nằm dưới đất, còn biểu tỷ Ngu tiểu thư thì… ngất xỉu một cách rất “kịp thời”.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Mau… mau gọi người tới giúp!”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên. Tống Khanh Vân nằm trên đất, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười không ai thấy. Nàng nhìn về phía bụi cây xa xa, nơi có một bóng hồng y đang ung dung dựa vào gốc cây xem kịch. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Màn kịch này, có thêm Yến Cảnh Hành làm khán giả, mới thật sự là hoàn hảo.