Chương 4 : Thử Lòng Son
Khí thế của bậc vương giả, dù là một vị vương gia ốm yếu, vẫn khiến Chu Vân Khởi phải chùn bước. Hắn ta có thể không sợ Hạng Cẩm Đường, nhưng không thể không sợ hoàng tộc.
“Vương gia nói đùa rồi,” hắn nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười. “Hạ thần chỉ phụng mệnh ban chỉ, nào dám có ý phá vỡ hôn ước của vương gia. Là do Hạng tướng quân không chịu tiếp chỉ…”
“Vậy sao?” Vương Lạc Xuyên ngả người vào thành kiệu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy uy áp. “Bổn vương và Cẩm Đường đã sớm lưỡng tình tương duyệt, hôn ước đã định. Lẽ nào lời nói của bệ hạ lại lớn hơn cả đạo lý phu thê?”
Chu Vân Khởi cứng họng. Hắn không dám nói lời của bệ hạ lớn hơn, nhưng cũng không thể thừa nhận mình sai. Hắn căm hận nhìn Hạng Cẩm Đường, rồi lại nhìn Vương Lạc Xuyên. Đúng lúc này, Hạng Cẩm Đường bước lên một bước, chắn trước mặt Vương Lạc Xuyên.
“Chu đại nhân, thần đã có hôn ước, không thể phụng chỉ. Phiền người về bẩm báo lại với bệ hạ,” nàng nói, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy nàng che chắn cho kẻ khác, cơn ghen tuông bệnh hoạn của Chu Vân Khởi bùng lên. Hắn mất hết lý trí, đưa tay định tóm lấy Hạng Cẩm Đường.
“Bốp!”
Một quyền nhanh như chớp, không chút do dự, đã giáng thẳng vào mặt Chu Vân Khởi.
Cả sân lặng ngắt như tờ. Cuộn thánh chỉ trên tay Chu Vân Khởi rơi “bịch” xuống đất. Hắn ôm một bên má sưng vù, sững sờ nhìn nàng.
Hạng Cẩm Đường thản nhiên thu tay về. “Giữa thanh thiên bạch nhật, Chu đại nhân lại dám động tay động chân với nữ tử đã có hôn ước. Thật không biết phép tắc là gì!”
Bị mất mặt trước bao nhiêu người, Chu Vân Khởi chỉ biết căm phẫn nhặt lại thánh chỉ, lảo đảo bỏ đi trong sự nhục nhã.
Sau khi Chu Vân Khởi đi khỏi, Hạng Cẩm Đường quay sang Vương Lạc Xuyên, giọng nói trở nên xa cách: “Đa tạ vương gia tương trợ. Trời đã tối, mời vương gia hồi phủ, không tiễn.”
Nụ cười trên môi Vương Lạc Xuyên vụt tắt. Nàng đây là qua cầu rút ván sao? Hắn im lặng, cho người khiêng kiệu rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.
…
Ngày hôm sau, Hạng Cẩm Đường bị triệu vào cung.
Vừa bước vào nghị sự đường, nàng đã thấy Chu Vân Khởi đang quỳ ở đó, bộ dạng đáng thương, một bên mặt sưng vù, tím bầm. Nàng cười lạnh trong lòng. Vết thương này chắc chắn là do hắn tự làm cho nặng thêm để đến đây ăn vạ.
Tiểu hoàng đế mới mười sáu tuổi ngồi trên ngai vàng, lười biếng nghịch một chuỗi hạt, chán chường nhìn hai người.
“Hoàng thượng…” Chu Vân Khởi nức nở, nước mắt lưng tròng. “Thần ủng hộ tân chính của người, cho nữ tử kế thừa gia nghiệp, nào ngờ lại gặp phải kẻ vô lễ như vậy! Nàng ta không chỉ kháng chỉ, còn đánh thần trọng thương…”
“Ngươi thì hay ho lắm sao?” Tiểu hoàng đế mất kiên nhẫn, ném văng chuỗi hạt. “Đến một nữ nhân cũng đánh không lại, còn mặt mũi nào đến đây khóc lóc?”
Nghe hoàng đế mắng, Chu Vân Khởi im bặt. Hoàng đế quay sang Hạng Cẩm Đường, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: “Hạng Cẩm Đường, ngươi nói ngươi không muốn gả cho hắn, nhưng trẫm làm sao biết được đó là thật hay giả?”
Hoàng đế vỗ tay một cái. Hai thái giám lập tức mang cung tên đến.
“Ngươi là võ tướng, tiễn thuật chắc hẳn rất cao siêu,” hoàng đế cười nói. “Bây giờ, trẫm cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi bắn trúng Chu Vân Khởi, trẫm sẽ tin ngươi thật lòng không muốn gả cho hắn, thánh chỉ này sẽ được thu hồi. Nếu bắn trượt… vậy thì lập tức thành hôn.”
Chu Vân Khởi nghe vậy thì mặt cắt không còn một giọt máu. Hắn run rẩy quỳ lạy: “Hoàng thượng, không thể được! Nàng ta là võ tướng sa trường, một mũi tên của nàng ta có thể lấy mạng thần!”
Hạng Cẩm Đường không nói một lời. Nàng dứt khoát cầm lấy cung, rút một mũi tên. Khoảnh khắc đó, mọi mệt mỏi và phiền muộn trong lòng nàng đều tan biến, thay vào đó là sự phấn khích khó tả.
Nàng giương cung, mũi tên sắc bén nhắm thẳng vào trái tim Chu Vân Khởi.
“Vút!”
Mũi tên xé gió lao đi. Chu Vân Khởi hoảng sợ đến tột độ, liều mạng né sang một bên. Mũi tên sượt qua người hắn, cắm phập vào bả vai.
“A!” Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả một bên vai áo.
Thấy hắn vẫn chưa chết, Hạng Cẩm Đường nhíu mày, quay sang hoàng đế, ôm quyền nói: “Bẩm hoàng thượng, một tiễn này của thần bắn chưa tốt, xin người cho thần bắn lại một lần nữa!”
“Hạng Cẩm Đường, ngươi điên rồi sao?!” Chu Vân Khởi sợ hãi hét lên.
Cả triều đường im phăng phắc. Tiểu hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy phức tạp. Lát sau, ngài mới chậm rãi phán:
“Được rồi! Trẫm tin ngươi không có tình ý gì với hắn. Nếu cho ngươi bắn thêm một lần nữa, e rằng trẫm sẽ mang danh hôn quân mất.”
Chu Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiểu hoàng đế lại nói tiếp: “Lòng người đã quyết như vậy, trẫm không làm khó ngươi nữa. Hôn sự với Chu Vân Khởi coi như hủy bỏ.”
Hạng Cẩm Đường vừa định mừng thầm, thì câu nói cuối cùng của hoàng đế như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt nàng.
“Vậy thì, ba ngày sau, ngươi và hoàng huynh của trẫm thành hôn đi.”