Chương 4: Tia Sáng Bên Sông 

Bình minh của ngày hôm sau không mang lại sự khởi đầu mới, nó chỉ kéo theo một lớp màn u ám và nặng nề hơn. Tôi thức dậy khi cơn đau nhức từ những trận đòn hôm qua vẫn còn âm ỉ khắp người. Qua khe cửa, tôi thấy bố tôi lững thững bước ra từ căn phòng nhỏ trong chuồng chó. Dáng vẻ của ông ta có gì đó khác lạ. Không phải là sự mệt mỏi sau một đêm say, cũng không phải là sự bực dọc thường ngày. Trên khuôn mặt ông ta là một vẻ thỏa mãn đến rợn người, một sự no đủ từ thể xác đến tinh thần mà tôi không tài nào hiểu nổi, nhưng nó khiến dạ dày tôi cuộn lên một cảm giác ghê tởm.

Mẹ tôi dường như không để ý, hoặc cố tình không để ý đến điều đó. Bà ta đã dậy từ sớm, nấu một bữa sáng thịnh soạn hiếm có: có trứng chiên vàng ươm và cả một đĩa thịt kho thơm phức. Nhưng bữa ăn đó không dành cho tôi.

“Ăn cho lắm vào rồi báo hại gia đình,” bà lườm tôi, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn. “Giỏ quần áo bẩn kia, mang ra sông giặt hết đi. Giặt không sạch thì đừng vác mặt về.”

Bà đẩy về phía tôi một cái giỏ tre to tướng, đầy ắp quần áo bẩn của hai người họ. Bụng tôi đói cồn cào, nhưng tôi không dám cãi lại. Tôi lẳng lặng vác cái giỏ nặng trĩu lên vai, lê bước ra khỏi nhà. Đi ngang qua chuồng chó, tôi liếc vào trong. Con chó mẹ nằm đó, kiệt quệ. Quầng thâm hiện rõ dưới đôi mắt nó, bộ lông vốn đã xơ xác nay lại càng thêm ảm đạm. Nhưng nó vẫn đang cho hai đứa con cuối cùng của mình bú, một hành động bản năng, máy móc. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi không còn thấy lửa hận thù nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng, một sự mệt mỏi đã vượt quá ngưỡng của đau đớn.

Con đường đất dẫn ra bờ sông hôm nay dài hơn mọi khi. Cái giỏ tre nặng trĩu trên vai, cộng với những vết bầm tím trên người, khiến mỗi bước đi của tôi đều vô cùng khó nhọc. Làng Đen chìm trong một buổi sáng xám xịt, ảm đạm, giống hệt như cuộc đời tôi. Tôi chỉ mong sao có thể đi mãi, đi mãi, đến một nơi nào đó không có những trận đòn roi, không có những ánh mắt tham lam và những tiếng rên rỉ bệnh hoạn trong đêm.

Khi ra đến bờ sông, tôi thấy một bóng người. Một cô gái trạc tuổi tôi, mặc một chiếc váy màu vàng tươi như nắng, đang ngồi trên một tảng đá lớn, say sưa vẽ tranh. Sự xuất hiện của cô ấy giống như một vệt màu rực rỡ trong bức tranh u tối của cuộc đời tôi. Mái tóc cô đen nhánh, được tết gọn gàng. Quần áo sạch sẽ, thơm tho. Nụ cười của cô ấy khi phát hiện ra tôi thật trong trẻo và thân thiện.

“Chào em,” cô ấy cất tiếng, giọng nói trong như tiếng chuông. “Em cũng ra đây giặt đồ à?”

Tôi rụt rè gật đầu, đặt giỏ quần áo xuống.

“Chị là Tiểu Viện,” cô ấy tự giới thiệu. “Chị theo bố mẹ từ thành phố về đây du lịch. Làng của các em yên tĩnh thật đấy.”

Yên tĩnh? Có lẽ cô ấy không nghe thấy những tiếng la hét và chửi rủa mỗi đêm. Tôi nhìn vào bức tranh của cô ấy. Cô ấy đang vẽ lại khúc sông, với những rặng tre xanh và mặt nước lấp lánh. Dưới nét cọ của cô ấy, khung cảnh vốn quen thuộc và buồn tẻ bỗng trở nên sống động và nên thơ. Cô ấy thuộc về một thế giới khác, một thế giới mà tôi chỉ có thể mơ ước.

“Chị… chị có thích chó không?” Tôi buột miệng hỏi, giọng lí nhí.

Tiểu Viện ngẩng lên, đôi mắt sáng ngời. “Thích chứ! Chị thích lắm! Chị cứ nằng nặc đòi bố mẹ mua cho một chú chó nhỏ mà họ vẫn chưa đồng ý. Họ sợ chị không chăm sóc được cho nó.”

Một ý nghĩ táo bạo và điên rồ loé lên trong đầu tôi. Một tia hy vọng. Tôi nhìn cô gái trước mặt, nhìn sự tử tế và trong sáng toát ra từ con người cô. Giao hai sinh mệnh nhỏ bé kia cho cô ấy, có lẽ nào…

“Nhà em… có hai chú chó con,” tôi nói, lấy hết can đảm. “Mẹ chúng vừa mới sinh. Chúng rất ngoan. Nếu… nếu chị muốn, em có thể cho chị.”

Tiểu Viện tròn xoe mắt, không tin vào tai mình. “Thật không em? Em cho chị thật à?”

“Vâng. Nhưng… chị phải hứa với em,” tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, “chị phải đối xử thật tốt với chúng, yêu thương chúng, không bao giờ đánh đập hay bỏ rơi chúng.”

“Chị hứa!” Tiểu Viện giơ bốn ngón tay lên trời một cách trang trọng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Chị thề sẽ chăm sóc chúng như em ruột của mình. Nhà chị ở thành phố rộng lắm, có cả vườn nữa. Chúng sẽ được chạy nhảy thoải mái.”

Nghe những lời đó, tôi biết mình đã quyết định đúng. Thà để chúng đến một nơi xa lạ nhưng đầy ắp tình yêu thương, còn hơn là ở lại cái địa ngục này, để rồi một ngày nào đó lại trở thành món nhắm trên bàn rượu, hoặc trở thành công cụ sinh sản bệnh hoạn trong kế hoạch của bố tôi.

Giặt vội đống quần áo, tôi nói với Tiểu Viện hãy đợi tôi ở đây. Tôi vác cái giỏ không chạy như bay về nhà. Tim tôi đập loạn xạ, vừa mừng vừa lo. Tôi phải hành động thật nhanh trước khi bố mẹ tôi phát hiện.

May mắn là họ đã đi lên nương. Tôi lẻn thẳng ra chuồng chó. Con chó mẹ ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt nó đầy vẻ mệt mỏi. Tôi quỳ xuống, thì thầm với nó, giọng run run:

“Tôi xin lỗi… Tôi biết cô không muốn xa chúng. Nhưng ở lại đây, chúng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi đã tìm được cho chúng một người chủ tốt ở thành phố. Họ sẽ yêu thương chúng. Hãy để tôi đưa chúng đi, được không? Coi như là… cô cứu chúng một lần cuối.”

Tôi không biết nó có hiểu được tiếng người hay không. Nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra. Đôi mắt vốn dĩ khô khốc của nó bỗng ứa ra hai hàng lệ. Nó không gầm gừ, không phản kháng. Nó chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi chậm rãi, dùng mũi hích nhẹ hai đứa con của mình về phía tôi. Đó là một sự đồng thuận, một sự hy sinh tột cùng của một người mẹ. Nó thậm chí còn liếc mắt về phía con đường dẫn lên nương, như muốn thúc giục tôi hãy đi nhanh lên.

Lòng tôi thắt lại. Tôi ôm hai sinh linh ấm nóng, mềm mại vào lòng, cảm nhận được nhịp tim bé bỏng của chúng. “Cảm ơn cô,” tôi thì thầm, rồi quay lưng chạy đi, không dám ngoảnh lại nhìn người mẹ bất hạnh ở phía sau.

Tôi đã giao hai chú chó con cho Tiểu Viện. Nhìn cô ấy ôm chúng vào lòng với niềm vui sướng và sự dịu dàng vô hạn, tôi biết mình đã làm một việc phải đạo.

Nhưng khi tôi trở về nhà, địa ngục lại một lần nữa mở ra. Mẹ tôi đã về. Bà ta đang cầm roi da, quất túi bụi lên người con chó mẹ. Lần này, nó không kêu la, không rên rỉ, chỉ nằm im bất động, mặc cho những đòn roi trút xuống.

“Con súc sinh chết tiệt!” mẹ tôi gào lên, điên cuồng. “Có người vào nhà trộm chó mà mày không thèm sủa một tiếng! Tiền của tao! Đàn chó giống của tao! Giờ thì mất trắng rồi! Tao đánh chết mày!”

Bố tôi đứng bên cạnh, mặt sa sầm. Ông ta giằng lấy cây roi từ tay mẹ tôi. “Bà điên rồi à! Đánh chết nó thì được cái gì? Chó con chắc chắn là bị người trong làng bắt trộm rồi. Hôm qua đứa nào cũng thấy, đứa nào cũng thèm. Thôi bỏ đi. Dù sao con mẹ vẫn còn đây. Mất lứa này thì nó đẻ lứa khác!”

“Ông còn bênh nó?” mẹ tôi hét lên, chỉ tay vào con chó. “Ông nhìn vào mắt nó đi! Đó có phải là mắt của một con chó không? Nó tà ác lắm! Tôi không muốn giữ nó trong nhà một ngày nào nữa. Ngày mai ông phải mang nó ra thành phố bán ngay!”

“Không được!” bố tôi gầm lên, một sự phản kháng quyết liệt chưa từng có.

Và rồi, một cảnh tượng kinh hoàng nhất đã diễn ra. Giữa sân nhà, trước mặt tôi và mẹ, bố tôi từ từ tiến lại, quỳ xuống bên con chó mẹ đang bê bết máu. Ông ta không nói gì, chỉ dịu dàng vuốt ve bộ lông của nó. Rồi ông ta cúi xuống, dùng cằm của mình cọ vào đầu nó, một hành động âu yếm đến bệnh hoạn. Một nụ cười ngây dại, si mê hiện trên khuôn mặt ông.

Mẹ tôi sững sờ, rồi bà ta hét lên, giọng lạc đi vì kinh hoàng và ghê tởm: “Trần Đại Trụ! Ông điên rồi! Đó là một con súc sinh! Ông… ông coi nó như vợ bé của ông đấy à!”

Bố tôi không đáp lời, như thể không nghe thấy gì. Ông ta hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Ông ta nhẹ nhàng đỡ con chó dậy, rồi dắt nó đi về phía căn phòng nhỏ tăm tối trong chuồng. Ông ta sẽ ngủ cùng nó đêm nay.

Mẹ tôi đứng chết trân giữa sân, khuôn mặt trắng bệch. Còn tôi, tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Ngôi nhà này không còn là một ngôi nhà nữa. Nó đã biến thành một ổ quỷ, nơi cái ác và sự bệnh hoạn ngự trị. Và tôi biết, sự trả thù của con chó mẹ sẽ không còn xa nữa. Nó sẽ đến, không phải để đòi lại những đứa con, mà là để thiêu rụi tất cả.


Quảng Cáo 1111

Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111Quảng Cáo 1111


Liên hệ