Chương 4 : Trở Về Và Quyết Đoán

Chiếc xe Audi màu đen sang trọng lướt đi êm ái trên con đường núi quanh co. Bên ngoài, sương sớm còn chưa tan hẳn, quyện vào màu xanh của cây lá tạo nên một khung cảnh mờ ảo, tĩnh mịch. Nhưng bên trong xe, không khí lại có phần ngưng đọng, mang theo một sự im lặng đầy ẩn ý.

Văn Gia ngồi ở ghế sau, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhưng tâm trí lại không hề tập trung vào cảnh vật. Cô đang tua lại từng chi tiết của buổi sáng hôm nay. Cơn hoảng loạn tột độ khi trọng sinh, sự đối mặt đầy căng thẳng với Chu Yến Tùng, màn kịch vụng về của Tống Phái Phái, và cuối cùng là cuộc đối đầu ở hành lang. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, như một cơn lốc cuốn phăng đi sự yếu đuối và mù quáng của cô ở kiếp trước, chỉ để lại một Văn Gia hoàn toàn mới, lạnh lùng và quyết đoán hơn. Cô đã thắng, nhưng đây mới chỉ là trận đầu tiên. Con đường phía trước còn rất dài và chông gai. Cô biết rõ, với tính cách của Tống Phái Phái, cô ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Ngồi ở ghế lái, Chu Yến Tùng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô gái ở ghế sau qua gương chiếu hậu. Anh thấy cô im lặng, nhưng không phải là sự im lặng của sợ hãi hay bối rối. Trái lại, trong đôi mắt trong veo của cô, anh nhìn thấy một sự kiên định và một ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Cô gái này, hoàn toàn khác xa với những gì anh từng nghe về cô. Cô không phải là một cô tiểu thư chỉ biết yêu đương và gây chuyện. Cô giống như một con phượng hoàng vừa tái sinh từ đống tro tàn, mang trong mình một sức sống mãnh liệt và một trí tuệ sắc sảo. Sự thay đổi đột ngột này khiến anh vô cùng tò mò. Anh muốn biết, điều gì đã khiến cô trở nên như vậy?

“Cô có vẻ không giống như đang trốn chạy,” Chu Yến Tùng bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh trầm ấm, vang vọng trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe.

Văn Gia giật mình, quay lại nhìn anh qua gương chiếu hậu. Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc. Cô không né tránh.

“Tôi không trốn chạy,” cô đáp, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh. “Tôi đang trở về.”

“Trở về?”

“Đúng vậy. Trở về để sửa chữa những sai lầm, để bảo vệ những người tôi yêu thương.” Cô nói, trong giọng nói ẩn chứa một nỗi đau và sự hối hận sâu sắc mà chỉ mình cô hiểu rõ. “Chu tiên sinh, tôi biết anh có thể không tin những gì tôi nói, nhưng tôi thực sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh ngày hôm nay. Nếu không có anh, có lẽ bi kịch của kiếp trước đã lặp lại.”

Cô buột miệng nói ra hai chữ “kiếp trước”, rồi vội vàng im lặng. Nhưng Chu Yến Tùng dường như không để ý đến sự lỡ lời của cô. Anh chỉ khẽ nhíu mày, hứng thú hỏi: “Sai lầm? Cô đã làm gì sai?”

Văn Gia hít một hơi thật sâu. Cô biết, để có được sự tin tưởng và giúp đỡ của người đàn ông này, cô cần phải thành thật, ít nhất là một phần. “Sai lầm lớn nhất của tôi, chính là Biên Lượng.” Cô nói, giọng điệu kiên quyết, không một chút do dự. “Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian và tình cảm cho một người không xứng đáng. Tôi đã vì anh ta mà làm tổn thương người thân yêu nhất của mình. Nhưng từ hôm nay, tất cả sẽ kết thúc. Tôi và anh ta, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

Chu Yến Tùng im lặng lắng nghe. Anh không ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy. Thực tế, anh chưa bao giờ đánh giá cao Biên Lượng. Nhưng sự dứt khoát trong lời nói của cô lại khiến anh có chút bất ngờ. Cô không giống như đang nói dối, cũng không giống như đang tức giận nói lẫy. Cô đang tuyên bố một sự thật, một quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng.

“Vậy cô định nói với cha mình thế nào?” Anh hỏi, như một người bạn, một người lắng nghe.

“Tôi sẽ nói sự thật. Tôi sẽ nói rằng con gái của ông đã trưởng thành, đã biết phân biệt đúng sai. Tôi sẽ không để ông phải lo lắng và đau lòng vì tôi nữa.” Ánh mắt Văn Gia nhìn về phía trước, nơi con đường đang trải dài, kiên định và sáng ngời. “Tôi sẽ cứu ông ấy.”

Câu nói cuối cùng, cô nói rất nhỏ, gần như là tự nói với chính mình. Nhưng Chu Yến Tùng vẫn nghe thấy. Anh không hỏi thêm. Anh chỉ cảm thấy, cô gái ngồi phía sau mình, đang che giấu một bí mật rất lớn, một bí mật đầy đau thương nhưng cũng chứa đựng một sức mạnh phi thường.

Chiếc xe cứ thế lăn bánh, đưa Văn Gia ngày một gần hơn với nơi mà cô gọi là nhà, cũng là nơi bi kịch của kiếp trước bắt đầu. Khoảng một tiếng sau, khu tập thể quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Chu Yến Tùng cho xe dừng lại ở một khoảng cách an toàn.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về,” Văn Gia nói, giọng nói chân thành. “Và cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm.”

“Không cần cảm ơn,” anh nói, giọng điệu vẫn bình thản. “Tôi chỉ làm những gì cần làm. Đây là danh thiếp của tôi,” anh đưa cho cô một tấm danh thiếp màu đen đơn giản nhưng tinh tế. “Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi cho tôi.”

Văn Gia nhận lấy tấm danh thiếp, ngón tay cô khẽ run. Đây là một tín hiệu. Một tín hiệu cho thấy anh muốn giữ liên lạc, không chỉ đơn thuần là giúp đỡ cháu trai của một người quen. Cô gật đầu: “Tôi sẽ.”

Cô bước xuống xe, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sáng. Khi chiếc xe của Chu Yến Tùng đã đi khuất, cô mới quay người, bước về phía tòa nhà chung cư cũ kỹ nhưng chứa đựng cả tuổi thơ và nỗi đau của mình.

Đứng trước cánh cửa căn hộ quen thuộc, Văn Gia do dự một lúc. Bàn tay giơ lên rồi lại hạ xuống. Bên trong cánh cửa đó, là người cha mà cô yêu thương nhất, cũng là người mà cô đã phụ lòng nhất. Kiếp trước, chính sau cánh cửa này, cuộc cãi vã của họ đã đẩy ông vào chỗ chết. Kiếp này, cô phải thay đổi tất cả.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

Cánh cửa mở ra. Cha cô, ông Văn Trường Phong, đứng đó. Khuôn mặt ông hằn sâu những nếp nhăn của sự lo lắng và tức giận sau một đêm không ngủ. Phía sau ông là mẹ kế Trình Tố, vẻ mặt cũng đầy bất an.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cha mình bằng xương bằng thịt, khỏe mạnh đứng trước mặt, mọi sự kiên cường và bình tĩnh mà Văn Gia cố gắng xây dựng đều sụp đổ. Nước mắt cứ thế trào ra, không thể kìm nén. Nhưng đây không phải là nước mắt của sự sợ hãi hay tuyệt vọng, mà là nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự biết ơn vô hạn. Ông vẫn còn sống! Cô đã về kịp!

“Cha…”

Cô nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi lao vào lòng ông, ôm chầm lấy ông thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần buông tay, ông sẽ lại tan biến như trong cơn ác mộng của cô. Cô khóc nức nở, vùi mặt vào lồng ngực rắn rỏi nhưng ấm áp của ông. “Cha… con về rồi… Con về rồi…”

Ông Văn Trường Phong và bà Trình Tố hoàn toàn sững sờ. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu nảy lửa, cho những lời cãi vã và sự nổi loạn. Nhưng họ không ngờ, con gái họ lại trở về trong bộ dạng này, yếu đuối, tổn thương và đầy hối lỗi. Cơn giận dữ của ông Văn Trường Phong tan biến trong phút chốc, chỉ còn lại sự đau lòng và lo lắng của một người cha. Ông vụng về đưa tay lên, vỗ nhẹ vào lưng con gái.

“Về… về rồi thì tốt.”

Trong căn nhà nhỏ, lần đầu tiên sau nhiều năm, không khí căng thẳng được thay thế bằng hơi ấm của tình thân. Cánh cửa của một tương lai mới, dường như đã bắt đầu hé mở.

 




LIÊN HỆ ADMIN