Chương 4 : Vũ Điệu
Giang Ngạn đã chờ Hứa Dạ ở góc đường đối diện quán cà phê. Anh đứng đó, bóng dáng cao gầy ẩn hiện trong màn đêm dần buông xuống. Khi nhìn thấy Hứa Dạ bước ra, ánh mắt anh khẽ biến đổi, từ vẻ lạnh lùng thường ngày trở nên đầy phức tạp, xen lẫn sự lo lắng và tức giận. Anh đã nghe được cuộc trò chuyện của cô với Diệp Chiêu qua điện thoại, từng lời nói tàn nhẫn của Diệp Chiêu như cứa vào tim anh.
Anh bước đến gần cô, Hứa Dạ thấy anh liền khẽ giật mình. Cô cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt anh.
“Em đã biết sự thật rồi sao?” Giang Ngạn hỏi, giọng anh khàn khàn, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Hứa Dạ gật đầu, môi cô mím chặt. Cô biết mình không thể che giấu anh được.
“Tại sao em lại muốn lao vào nguy hiểm như vậy?” Giang Ngạn hỏi, giọng anh có chút run rẩy. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh. “Anh đã nói rồi, anh sẽ giúp em.”
Hứa Dạ nhìn vào đôi mắt Giang Ngạn, trong đó có sự đau lòng, sự bất lực, nhưng cũng có một ngọn lửa kiên định. Cô cảm thấy trái tim mình se lại.
“Em phải tự mình làm.” Hứa Dạ nói, “Đây là chuyện của em, em không muốn anh bị liên lụy.”
Giang Ngạn đột nhiên ôm chặt lấy Hứa Dạ. Anh vùi mặt vào mái tóc cô, hít thở sâu mùi hương quen thuộc. “Ngốc à,” anh lẩm bẩm, “Anh đã nói rồi, em là của anh. Anh sẽ không để em một mình đối mặt với tất cả.”
Hứa Dạ cảm thấy cơ thể mình run rẩy trong vòng tay anh. Cô không biết nên nói gì. Giang Ngạn luôn là người mạnh mẽ, nhưng giờ đây cô có thể cảm nhận được sự yếu đuối và nỗi sợ hãi ẩn sâu trong anh.
Sau một lúc, Giang Ngạn buông Hứa Dạ ra. Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, rồi nói: “Tối nay em phải đi dự tiệc của Diệp Chiêu sao?”
Hứa Dạ gật đầu.
“Anh sẽ đi cùng em.” Giang Ngạn nói, giọng anh đầy kiên quyết.
“Không được!” Hứa Dạ vội vàng phản đối, “Anh không thể xuất hiện ở đó. Diệp Chiêu sẽ nghi ngờ.”
Giang Ngạn cười lạnh: “Em nghĩ hắn ta chưa nghi ngờ sao? Hắn ta đã biết anh là ai, và hắn ta cũng biết anh đang điều tra hắn.”
Hứa Dạ kinh ngạc nhìn Giang Ngạn. “Anh… làm sao anh biết?”
“Hắn ta đã cử người theo dõi anh.” Giang Ngạn nói, “Nhưng không sao. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Tối nay, chúng ta sẽ cho hắn ta một bất ngờ.”
Hứa Dạ vẫn còn do dự, nhưng Giang Ngạn đã nắm lấy tay cô, kéo cô đi. “Đi thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Tối đó, Hứa Dạ và Giang Ngạn cùng nhau đến bữa tiệc của Diệp Chiêu. Giang Ngạn mặc một bộ vest đen lịch lãm, tay trong tay với Hứa Dạ, trông họ như một cặp đôi hoàn hảo. Hứa Dạ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã dậy sóng. Cô biết, đêm nay sẽ là một đêm đầy biến động.
Khi họ bước vào, Diệp Chiêu đã đứng ở cửa, ánh mắt hắn lướt qua họ một cách đầy ẩn ý. Hắn mỉm cười, tiến lại gần, nói: “Cô Hứa, tôi không ngờ cô lại có bạn trai đẹp trai như vậy.”
Hứa Dạ mỉm cười nhẹ: “Ông Diệp quá lời rồi. Đây là bạn cũ của tôi.”
Giang Ngạn mỉm cười, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Chiêu. “Chào ông Diệp. Tôi đã nghe nói về ông rất nhiều.”
Diệp Chiêu cười khẩy: “Tôi cũng vậy. Tôi không ngờ bạn của cô Hứa lại có hứng thú với những bữa tiệc như thế này.”
“Tôi chỉ muốn đi cùng bạn gái tôi thôi.” Giang Ngạn nói, giọng anh đầy thách thức.
Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. Giang Ngạn đang cố tình khiêu khích Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu không nói gì thêm, hắn ta quay lưng lại, dẫn họ vào trong. Bữa tiệc vẫn diễn ra sôi nổi, nhưng Hứa Dạ cảm thấy không khí đã trở nên căng thẳng hơn.
Giang Ngạn kéo Hứa Dạ đến một góc khuất, nơi có thể quan sát toàn bộ bữa tiệc. Anh đưa cho cô một chiếc tai nghe nhỏ, nói: “Đeo cái này vào. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau qua đây.”
Hứa Dạ đeo tai nghe vào. Cô nghe thấy giọng nói của Giang Ngạn vang lên trong tai: “Em hãy cố gắng tiếp cận Diệp Chiêu và thu thập thông tin. Anh sẽ ở đây hỗ trợ em.”
Hứa Dạ gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bước vào đám đông.
Cô cố gắng hòa mình vào không khí của bữa tiệc, trò chuyện với một vài người. Cô lắng nghe những cuộc trò chuyện, tìm kiếm những manh mối. Diệp Chiêu vẫn luôn ở gần đó, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lướt qua Hứa Dạ, như thể hắn đang quan sát một con mồi.
Đột nhiên, Hứa Dạ thấy Diệp Chiêu đi về phía một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Hắn ta mở cửa và bước vào. Hứa Dạ cảm thấy có điều gì đó bất thường. Cô quyết định đi theo.
Khi đến gần căn phòng, Hứa Dạ nghe thấy giọng nói của Diệp Chiêu vang lên bên trong. Hắn ta đang nói chuyện với ai đó, giọng hắn ta đầy vẻ uy hiếp.
Hứa Dạ ghé sát tai vào cánh cửa, cố gắng nghe rõ hơn. Cô nghe thấy Diệp Chiêu nói về một “thứ” rất quan trọng, một “thứ” mà hắn ta không thể để lộ ra ngoài.
“Đó là cái gì?” Hứa Dạ hỏi Giang Ngạn qua tai nghe.
“Anh không chắc.” Giang Ngạn đáp, giọng anh trầm trọng, “Nhưng có lẽ đó là thứ mà Tống Dung đã phát hiện ra.”
Hứa Dạ cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô biết mình đã đến rất gần sự thật.
Sau đó, Hứa Dạ thấy Diệp Chiêu bước ra khỏi căn phòng. Hắn ta nhìn xung quanh một cách cảnh giác, rồi đi về phía Hứa Dạ.
“Cô Hứa, cô đang làm gì ở đây?” Diệp Chiêu hỏi, giọng hắn ta đầy vẻ nghi ngờ.
Hứa Dạ mỉm cười: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Chiêu nhìn cô một lúc lâu, rồi hắn ta nói: “Bữa tiệc sắp kết thúc rồi. Chúng ta hãy đi về thôi.”
Hứa Dạ gật đầu. Cô biết mình không thể ở lại đây lâu hơn nữa.
Khi họ ra khỏi biệt thự, Giang Ngạn đã đợi ở bên ngoài. Anh nhìn Hứa Dạ với ánh mắt lo lắng.
“Em có ổn không?” Giang Ngạn hỏi.
Hứa Dạ gật đầu: “Em không sao. Em đã tìm thấy một số manh mối quan trọng.”
Cô kể cho Giang Ngạn nghe về cuộc trò chuyện của Diệp Chiêu trong căn phòng nhỏ. Giang Ngạn lắng nghe một cách chăm chú, ánh mắt anh dần trở nên sắc lạnh.
“Vậy ra là thế.” Giang Ngạn lẩm bẩm, “Hắn ta đang che giấu một bí mật lớn. Chúng ta phải tìm ra nó.”
Hứa Dạ nhìn Giang Ngạn, cô cảm thấy một sự tin tưởng tuyệt đối vào anh. Cô biết, dù có khó khăn đến đâu, họ cũng sẽ cùng nhau tìm ra sự thật.