Chương 5 : Bão Giông
Con đường đất nhỏ dẫn về làng sau cơn mưa vẫn còn ẩm ướt. Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng cam lên vạn vật, tạo nên một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng. Nhưng lòng Âu Dương Giao Giao lại không hề yên bình. Nàng đi phía trước, Thẩm Mục Chi lẳng lặng theo sau, giữ một khoảng cách không gần không xa. Sự im lặng giữa hai người gần như ngột ngạt.
Sự tàn nhẫn và dứt khoát của hắn trong con hẻm nhỏ lúc chiều vẫn còn ám ảnh nàng. Hắn không phải là Tiểu Ách Ba yếu đuối, cũng không phải là tên ăn mày vô hại. Hắn là một con sói bị thương đang che giấu nanh vuốt của mình. Một người như vậy, tại sao kiếp trước lại rơi vào bước đường cùng, phải tự hủy hoại bản thân để bước vào con đường làm thái giám?
“Ngươi…” Nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại, “Ngươi học võ ở đâu?”
Thẩm Mục Chi cũng dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng, không một gợn sóng. “Tự học.”
“Tự học?” Giao Giao rõ ràng không tin. Thân thủ của hắn nhanh gọn, ra tay hiểm độc, tuyệt đối không phải là thứ có thể tự học mà thành. “Ngươi gạt ta.”
Hắn nhếch mép, một nụ cười như có như không. “Ngươi có thể chọn không tin.”
Lại là thái độ lạnh lùng đó. Giao Giao thở hắt ra một hơi. Nàng biết có hỏi thêm cũng vô ích. Bí mật của hắn, cũng giống như của nàng, đều được chôn sâu dưới lớp tro tàn của quá khứ. Họ là đối tác, không phải bạn bè, không cần thiết phải đào bới bí mật của nhau.
Nàng quay người đi tiếp. Thôi vậy, không biết cũng tốt. Càng ít biết về hắn, nàng càng an toàn.
Về đến nhà, mùi cơm thơm phức đã lan tỏa khắp sân. Kình Bảo đang ngồi trên bậc cửa, ngóng ra ngoài. Vừa thấy nàng, cậu bé đã reo lên sung sướng, chạy ào đến ôm chầm lấy chân nàng. “Tiểu cô cô về rồi!”
Giao Giao mỉm cười, bế bổng cháu trai lên. Vòng tay nhỏ bé ấm áp của Kình Bảo, nụ cười trong veo của cậu bé khiến mọi lo âu, tính toán trong lòng nàng tan biến. Đây mới là cuộc sống mà nàng khao khát, bình dị, ấm áp và tràn ngập tình thân.
“Giao Giao về rồi à con? Mau vào rửa tay ăn cơm.” Âu Dương thị từ trong bếp bước ra, tay vẫn còn cầm chiếc vá múc canh. Trông thấy con gái, ánh mắt bà tràn đầy yêu thương.
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ấm cúng. Giao Giao kể lại chuyện bán linh chi, tất nhiên đã lược bỏ phần bị cướp và thay vào đó là câu chuyện bịa ra về việc gặp được một vị quý nhân tốt bụng giúp đỡ. Nàng đưa cho mẹ một trăm lạng bạc, nói dối là bán được từng đó. Số còn lại, nàng sẽ dùng cho những kế hoạch sau này. Âu Dương thị và Trương thị vui mừng khôn xiết, liên tục gắp thức ăn cho nàng, coi nàng như một tiểu phúc tinh của cả nhà.
Đêm đó, Giao Giao trằn trọc không ngủ được. Nàng đang cố gắng lục lọi trong ký ức của kiếp trước, sắp xếp lại dòng thời gian. Nếu nàng nhớ không lầm, thì chỉ vài ngày nữa thôi, một cơn bão táp sẽ ập đến gia đình nhỏ này, một cơn bão bắt nguồn từ chính nhà mẹ đẻ của chị dâu Trương thị.
Kiếp trước, dì ghẻ của Trương thị, Liễu di nương, một người đàn bà lòng dạ hiểm độc, vì muốn chiếm đoạt quyền quản gia, đã vu oan cho Trương thị ăn trộm mười lạng bạc khi về nhà vay tiền. Bà ta cùng con trai và vài người họ hàng kéo đến nhà nàng làm ầm lên, chửi bới thậm tệ. Mẹ nàng, Âu Dương thị, vốn sức khỏe không tốt, lại là người trọng sĩ diện, bị bọn họ làm cho tức giận đến mức phát bệnh tim, suýt nữa thì không qua khỏi. Trương thị cũng vì quá uất ức mà ngã bệnh. Cả gia đình chìm trong tăm tối.
Khi đó, chính Thẩm Mục Chi, người đang ở nhờ trong nhà, đã ra mặt, dùng vài ba câu nói đầy uy hiếp và khí thế lạnh lùng đã dọa cho đám người kia sợ hãi rút lui. Nhưng tổn thương đã gây ra thì không thể xóa bỏ.
Kiếp này, nàng tuyệt đối không để thảm kịch đó tái diễn. Nàng phải bảo vệ mẹ và chị dâu.
Sáng hôm sau, Giao Giao lấy cớ muốn học hỏi thêm về y thuật, liền đến miếu hoang tìm Thẩm Mục Chi. Nàng mang theo một ít thịt khô và một bầu rượu ngon.
“Hôm nay đồ ăn có vẻ thịnh soạn hơn.” Thẩm Mục Chi nói, mắt vẫn không rời khỏi thanh đoản kiếm đang lau.
“Ta có chuyện muốn nhờ ngươi.” Giao Giao nói thẳng. Nàng biết, với người như hắn, vòng vo tam quốc chỉ tốn thời gian. “Cũng là một phần của giao dịch. Ta cần ngươi giúp ta diễn một vở kịch.”
Hắn dừng tay, ngước mắt nhìn nàng. “Kịch gì?”
Giao Giao liền kể lại câu chuyện về gia đình chị dâu và âm mưu của Liễu di nương. Nàng không giấu giếm, bởi nàng biết, chỉ có thành thật mới có thể đổi lấy sự hợp tác của hắn.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Hắn hỏi sau khi nghe xong.
“Khi bọn họ đến, ta cần ngươi xuất hiện đúng lúc. Không cần động thủ, chỉ cần ngươi đứng đó, dùng khí thế của ngươi, nói vài câu… dọa bọn họ sợ là được.” Giao Giao nói. “Sau chuyện này, ta sẽ trả cho ngươi thêm hai mươi lạng bạc.”
Thẩm Mục Chi nhìn nàng, trong mắt có một tia hứng thú. “Ngươi có vẻ rất hiểu biết về bọn họ. Ngay cả âm mưu của họ ngươi cũng đoán được.”
“Ta tình cờ nghe được.” Giao Giao nói dối không chớp mắt. “Ngươi có đồng ý không?”
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu. “Được. Nhưng ta không cần bạc.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Bữa ăn sau này, phải có thêm một món mặn.”
Giao Giao ngẩn người, rồi bật cười. “Được, thành giao.”
Quả nhiên, chỉ hai ngày sau, Liễu di nương cùng con trai là Trương Hạo và mấy người họ hàng hùng hổ kéo đến. Bọn họ vừa vào sân đã lớn tiếng chửi rủa.
“Âu Dương thị, Trương thị đâu, mau ra đây cho ta! Trả lại mười lạng bạc mà con tiện nhân kia đã ăn trộm!”
Âu Dương thị và Trương thị nghe thấy, mặt biến sắc, vội vàng chạy ra. “Di nương, người nói gì vậy? A Quân nhà ta sao có thể…”
“Còn giả vờ à?” Liễu di nương chỉ thẳng vào mặt Trương thị. “Chính nó, hôm trước về nhà khóc lóc vay tiền, ta không cho, nó liền nhân lúc không có ai, lẻn vào phòng mẹ nó lấy trộm mười lạng bạc! Mau trả tiền ra đây, nếu không đừng trách ta không nể nang!”
Trương thị uất ức đến mức mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Con không có… Mẹ, con thật sự không có…”
“Không có?” Trương Hạo, một tên công tử bột ăn chơi lêu lổng, bước lên, cười nham nhở. “Không có thì để chúng ta vào nhà lục soát là biết ngay chứ gì!”
Đúng lúc này, Giao Giao từ trong nhà bước ra, chắn trước mặt bọn họ. “Dừng lại! Ai cho các người vào nhà ta lục soát?”
“Con nhóc con này là ai?” Liễu di nương trừng mắt.
“Ta là em chồng của chị dâu ta.” Giao Giao lạnh lùng đáp. “Các người nói chị ấy ăn trộm, có bằng chứng không?”
“Bằng chứng? Cả nhà ta đều thấy nó lấm lét vào phòng mẹ nó, đó không phải bằng chứng thì là gì?”
“Chỉ dựa vào đó mà các người dám đến tận nhà làm càn?” Giao Giao cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai. “Vậy ta cũng thấy Trương Hạo công tử đây, mấy hôm trước lén lút vào sòng bạc ở trấn trên, thua mất năm mươi lạng bạc, còn viết cả giấy nợ. Chuyện này, không biết Trương lão gia đã biết chưa?”
Trương Hạo nghe vậy, mặt biến sắc. “Ngươi… ngươi nói bậy!”
“Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự biết rõ nhất.” Giao Giao nhìn thẳng vào mắt hắn. “Năm mươi lạng bạc, không phải con số nhỏ. Không biết di nương đây lấy tiền ở đâu ra để trả nợ cho con trai mình nhỉ? Hay là… số bạc đó vốn không phải bị mất trộm?”
Sắc mặt Liễu di nương cũng trắng bệch. Bà ta không ngờ con nhóc này lại biết cả chuyện con trai mình cờ bạc.
“Ngươi… ngươi dám vu khống chúng ta!”
Đúng lúc không khí đang căng như dây đàn, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên từ phía cổng.
“Ồn ào.”
Thẩm Mục Chi không biết đã đứng đó từ bao giờ. Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào cột cổng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người nhà họ Trương, khí thế bức người khiến bọn họ bất giác rùng mình.
“Các ngươi là ai, dám đến đây gây sự?”
Liễu di nương nhìn thấy hắn, có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Ngươi là ai? Đây là chuyện gia đình chúng ta, không liên quan đến ngươi!”
Thẩm Mục Chi cười khẩy, một nụ cười không có chút ấm áp. Hắn từ từ bước vào sân. “Ta là người ở nhờ nhà này. Các người đến nhà ta gây sự, lại nói không liên quan đến ta?” Hắn dừng lại trước mặt Trương Hạo, ghé sát vào tai hắn, giọng nói nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người nghe thấy. “Ta ghét nhất là những kẻ ỷ đông hiếp yếu, ăn không nói có. Nếu còn không cút, ta không ngại giúp chủ nợ của ngươi đòi lại năm mươi lạng bạc đâu.”
Nói xong, hắn lùi lại, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Đám người nhà họ Trương sợ hãi nhìn nhau, cuối cùng Liễu di nương không dám nói thêm lời nào, hung hăng trừng mắt nhìn Trương thị một cái rồi dẫn người xám xịt bỏ về.
Cơn bão táp đã được giải quyết một cách gọn gàng. Âu Dương thị và Trương thị vẫn còn chưa hết bàng hoàng, kinh ngạc nhìn Giao Giao và Thẩm Mục Chi. Cô con gái, cô em chồng bé bỏng của họ, từ bao giờ đã trở nên sắc sảo và mạnh mẽ đến vậy?