Chương 5 : Bão Ngầm Dậy Sóng

Chuyến bay từ Tokyo hạ cánh xuống sân bay quốc tế Cảng Thành vào một buổi chiều oi ả. Không khí đặc quánh hơi ẩm và sự hối hả quen thuộc của thành phố ngay lập tức bao trùm lấy Từ Nghiên. Nhưng đối với cô, thành phố này không còn là nhà. Nó đã trở thành một bàn cờ, một chiến trường cuối cùng mà cô phải chinh phục trước khi cơn bão thực sự ập đến.

Vừa bước ra khỏi cổng an ninh, cô đã cảm nhận được những ánh mắt vô hình. Chúng không phải là sự tò mò của người qua đường, mà là những ánh mắt chuyên nghiệp, soi xét và đầy ẩn ý. Từ Thế Thành đã giăng lưới. Chuyến đi “công tác” kéo dài nhiều tháng của cô, cùng với việc hàng loạt bất động sản dưới tên cô đột ngột đổi chủ, chắc chắn đã khiến con cáo già đó đánh hơi thấy điều bất thường.

Cô không về căn hộ cũ, nơi đó đã thuộc về người khác. Cô thuê một phòng hạng sang tại khách sạn Peninsula, nơi có hệ thống an ninh tốt nhất và đủ sự riêng tư. Đứng bên cửa sổ kính khổng lồ, nhìn xuống bến cảng Victoria lấp lánh ánh đèn, Từ Nghiên biết rằng ván cờ đã bắt đầu.

Quả nhiên, chưa đầy hai giờ sau khi cô nhận phòng, điện thoại reo lên. Là số của thư ký riêng của Từ Thế Thành.

“Tiểu thư, chủ tịch mời cô tối nay về nhà dùng bữa tối. Ông ấy nói đã lâu không gặp, rất nhớ cô.” Giọng nói của người thư ký vẫn lịch sự như mọi khi, nhưng Từ Nghiên có thể nghe ra sự gượng gạo trong đó.

“Tôi biết rồi,” cô đáp gọn lỏn và cúp máy.

Bữa tối. Đây không phải là một lời mời, đây là một lệnh triệu tập. Một cái bẫy được giăng ra dưới vỏ bọc tình thân giả tạo. Nhưng cô không thể từ chối. Cô cần một cơ hội để chính thức ném lá bài tẩy của mình lên bàn.

Biệt thự nhà họ Từ nằm trên đỉnh núi Thái Bình, một pháo đài của sự giàu sang và quyền lực. Khi chiếc taxi dừng lại trước cổng sắt chạm trổ tinh xảo, Từ Nghiên hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây dường như cũng ngột ngạt hơn những nơi khác.

Bên trong, không khí còn ngột ngạt hơn. Từ Thế Thành ngồi ở ghế chủ tọa trên bàn ăn dài, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt sắc như dao cạo đang xoáy sâu vào cô. Bên cạnh ông ta là người vợ mới, Tưởng Lệ, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng ánh mắt luôn ánh lên sự tính toán. Và đối diện cô, là đứa con trai cưng của họ, Từ Hạo, một thanh niên kém cô vài tuổi, đang nhìn cô với vẻ mặt khinh khỉnh và tự mãn.

“Về rồi đấy à?” Từ Thế Thành lên tiếng, giọng nói trầm đục. “Nghe nói con đi công tác ở châu Âu vất vả lắm.”

Châu Âu? Ông ta đã tự mình vẽ ra một kịch bản. Từ Nghiên mỉm cười nhạt. “Cũng không hẳn là châu Âu. Con đi nhiều nơi, mở mang tầm mắt một chút.”

“Ồ?” Tưởng Lệ chen vào, giọng ngọt như mía lùi nhưng lại gai góc như xương rồng. “Nghiên à, con cũng lớn rồi, đi đâu cũng nên nói với ba một tiếng chứ. Dạo này ba con lo cho con lắm đấy. Mấy căn nhà của con sao lại bán hết đi vậy? Có phải con gặp khó khăn gì không? Cứ nói với ba, người một nhà cả mà.”

Một câu nói tưởng chừng quan tâm nhưng lại là một mũi dao đâm thẳng vào vấn đề.

Từ Hạo bồi thêm một câu: “Chị à, hay là chị tiêu xài quá tay nên phải bán nhà trả nợ? Có cần em giúp gì không?”

Sự phối hợp của họ thật hoàn hảo. Một người đóng vai hiền, một người đóng vai ác, cùng dồn cô vào chân tường.

Từ Nghiên tao nhã dùng dao nĩa cắt một miếng bít tết, từ tốn đưa lên miệng nhai, hoàn toàn phớt lờ những lời mỉa mai. “Tài sản của con, con muốn xử lý thế nào là quyền của con. Không cần phiền mọi người quan tâm.”

“Hỗn láo!” Từ Thế Thành đập mạnh tay xuống bàn, khiến bát đĩa rung lên loảng xoảng. “Ta là ba của con! Ta không có quyền hỏi sao? Con bán hết nhà cửa, đi biền biệt mấy tháng không một lời nhắn. Con có còn coi ta là ba, coi đây là nhà không?”

“Nhà?” Từ Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cô lần đầu tiên trở nên sắc lạnh, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Từ Thế Thành. “Từ ngày mẹ con mất, nơi này đã không còn là nhà của con nữa. Còn về quyền làm cha, ông có tư cách đó sao?”

Không khí trong phòng ăn như đông cứng lại. Tưởng Lệ và Từ Hạo cũng không dám hó hé thêm lời nào. Họ biết, đây là cuộc chiến giữa hai con mãnh thú.

“Mày…” Từ Thế Thành tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng ông ta nhanh chóng kiềm chế lại. Ông ta biết mắng mỏ vô ích. Ông ta đổi giọng, lạnh lùng và đầy uy hiếp. “Ta biết con đang giận dỗi. Nhưng đừng quên, dù sao con vẫn mang họ Từ. Ta đã cho người kiểm tra, vài tài khoản trong nước của con đã bị đóng băng. Nếu con còn ngoan cố, đừng trách ta không nể tình cha con.”

Đây rồi. Con cáo già cuối cùng cũng lộ đuôi. Ông ta nghĩ rằng việc đóng băng tài sản có thể khống chế cô, buộc cô phải cúi đầu. Nhưng ông ta đã lầm.

Từ Nghiên bật cười, một tiếng cười trong trẻo nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh sống lưng.

“Đóng băng tài khoản? Ba à, ông nghĩ chút tiền lẻ đó có thể giữ chân con sao?” Cô chậm rãi lau miệng bằng khăn ăn, rồi nhìn thẳng vào mắt Từ Thế Thành. “Ông có lẽ nên lo lắng cho tập đoàn Hoa Thịnh của mình thì hơn.”

Từ Thế Thành cau mày. “Ý con là gì?”

“Trong lúc ông bận rộn đóng băng mấy tài khoản vặt vãnh của con,” Từ Nghiên nói, giọng cô đều đều nhưng từng chữ như một nhát búa nện vào lòng Từ Thế Thành, “thì con đã hoàn tất việc chuyển nhượng toàn bộ 15% cổ phần Hoa Thịnh của mình. Hợp đồng đã được ký kết, tiền cũng đã được chuyển vào tài khoản quốc tế của con.”

Cô dừng lại một chút, để cho thông tin này ngấm vào đầu óc của những người đang ngồi nghe. Tưởng Lệ mặt biến sắc. Từ Hạo há hốc mồm.

Từ Nghiên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhưng đầy chết chóc. “À, con quên chưa nói. Người mua chính là chủ tịch của tập đoàn Vạn Hằng.”

“ẦM!”

Từ Thế Thành đứng bật dậy, chiếc ghế nặng nề ngã ra sau. Khuôn mặt ông ta trắng bệch, rồi chuyển sang đỏ gay, cuối cùng là tím tái. Đôi mắt ông ta vằn lên những tia máu, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Mày… Mày dám…” Ông ta thở hổn hển, chỉ tay vào cô, run rẩy.

Bán cổ phần cho đối thủ không đội trời chung! Đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa. Đây là một sự phản bội trắng trợn, một cú đâm sau lưng chí mạng. Với 15% cổ phần này, Vạn Hằng sẽ có đủ sức mạnh để gây ra một cuộc chiến thâu tóm, làm rung chuyển toàn bộ nền móng mà ông ta đã gây dựng cả đời.

“Tại sao không dám?” Từ Nghiên cũng đứng dậy, khí thế của cô không hề thua kém. “Ông đã cướp đi mọi thứ của mẹ con tôi, bây giờ tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Cô ném chiếc khăn ăn xuống bàn, chính thức tuyên bố sự kết thúc của bữa tối, và cũng là sự kết thúc của mối quan hệ cha con giả tạo này.

Cô quay lưng bước đi, không một chút lưu luyến. Bỏ lại sau lưng tiếng gầm thét giận dữ của Từ Thế Thành và sự hỗn loạn của một gia đình đang trên đà tan vỡ.

Khi bước ra khỏi cánh cổng biệt thự, cô hít thở không khí trong lành của màn đêm. Cô đã tự do. Hoàn toàn tự do. Với một khối tài sản khổng lồ vừa được giải phóng, cô có thể bắt đầu giai đoạn cuối cùng của kế hoạch.

Cô gọi một cuộc điện thoại. “Kho hàng ở cảng đã sẵn sàng chưa? Tôi có một danh sách mua sắm rất dài cần được thực hiện. Nhanh nhất có thể.”

Cuộc chiến với gia đình đã kết thúc. Cuộc chiến sinh tồn thực sự, sắp bắt đầu.




LIÊN HỆ ADMIN