Chương 5 : Con Cờ Phản Bội
Sáng hôm sau, Kính Nhân Cung dường như đã quay lại vẻ yên bình vốn có. Nắng sớm chiếu rọi, tiếng chim hót líu lo, các cung nữ thái giám đi lại nhẹ nhàng, trật tự. Nhưng bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra một sự thay đổi vi diệu trong bầu không khí. Mọi ánh mắt nhìn về phía Tô Đường đều mang theo một sự kính sợ không thể che giấu. Vị đại cô nương nhỏ bé này, chỉ trong một đêm, đã từ một người khách trở thành một thế lực không thể xem thường trong cung.
Sự thay đổi lớn nhất đến từ chính Hoàng hậu.
Khi Tô Đường đến thỉnh an, Hoàng hậu đã ngồi đợi sẵn. Bà không còn vẻ u sầu sợ hãi của ngày hôm qua, thay vào đó là một sự tin tưởng và dựa dẫm tuyệt đối. Bà kéo Tô Đường ngồi xuống bên cạnh mình, tự tay rót cho nàng một chén trà, rồi hỏi han đủ điều, từ việc ăn uống, ngủ nghỉ cho đến việc xử lý các tấu chương của nội cung. Bà hoàn toàn xem nàng như một cố vấn đáng tin cậy, chứ không còn là một đứa cháu gái nhỏ bé nữa.
“Đường Đường,” Hoàng hậu hạ giọng, thì thầm. “Chuyện hôm qua… con nói là ý của Hoàng thượng… vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Kẻ tố giác kia… còn cả kẻ đứng sau nữa…”
Tô Đường mỉm cười, đặt chén trà xuống. “Dì đừng lo, mọi chuyện con đã có sắp xếp. Việc cấp bách bây giờ, không phải là đối phó với kẻ thù bên ngoài, mà là dọn dẹp nội bộ của chúng ta.”
Ánh mắt nàng sắc bén liếc về phía cửa, nơi bóng dáng Tô Lan vừa lướt qua.
Hoàng hậu run lên. “Ý con là… Tô Lan?”
“Ngoài thị ta, còn ai có thể biết rõ vị trí của chiếc hộp đó, lại có thể ra vào tẩm điện của dì một cách tự do như vậy?” Tô Đường nói một cách bình thản, nhưng mỗi lời lại như một nhát dao đâm vào lòng tin của Hoàng hậu.
“Nhưng…” Hoàng hậu vẫn không dám tin. “Nó đã theo ta từ nhỏ, chẳng lẽ tình nghĩa bao năm…”
“Dì ơi,” Tô Đường ngắt lời. “Trong chốn cung cấm này, thứ rẻ mạt nhất chính là tình nghĩa. Lợi ích mới là thứ vĩnh hằng. Thị ta phản bội dì, chắc chắn là vì đã được hứa hẹn một lợi ích còn lớn hơn cả ân tình của dì.”
Nói rồi, nàng đứng dậy. “Chuyện này, cứ để con xử lý. Dì chỉ cần tin con là được.”
Hoàng hậu nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên định của cháu gái, trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Bà biết, từ giờ trở đi, Kính Nhân Cung này, người thực sự làm chủ không còn là bà nữa.
Tô Đường không hành động ngay. Nàng kiên nhẫn chờ đợi. Nàng muốn để cho sự sợ hãi gặm nhấm Tô Lan thêm một chút. Sau cuộc lục soát thất bại, kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ tìm cách liên lạc với thị ta, hoặc là để trấn an, hoặc là để ra lệnh diệt khẩu. Tô Đường cho người âm thầm theo dõi mọi động tĩnh của Tô Lan.
Quả nhiên, đến tối, một tiểu thái giám từ cung của Quý phi đã lén lút đưa cho Tô Lan một mảnh giấy.
Sau khi tiểu thái giám rời đi, Tô Đường mới ra hiệu cho người mời Tô Lan đến một góc khuất trong ngự hoa viên.
Đêm đã khuya, trăng lạnh như nước. Tô Lan bước đến điểm hẹn, lòng đầy bất an. Khi nhìn thấy người đợi mình là Tô Đường, thị ta kinh hãi đến mức suýt khuỵu xuống.
“Đại… đại cô nương… người cho gọi nô tỳ có việc gì ạ?” Tô Lan cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã run rẩy.
Tô Đường không trả lời ngay. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn thị ta, ánh mắt trong veo dưới ánh trăng lại sắc như dao, dường như có thể nhìn thấu mọi bí mật trong lòng người đối diện. Sự im lặng kéo dài khiến Tô Lan càng thêm hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.
“Tô Lan,” cuối cùng Tô Đường cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta lạnh gáy. “Ngươi theo dì ta bao nhiêu năm rồi?”
“Dạ… bẩm cô nương, tính cả thời gian ở phủ, đã được mười hai năm rồi ạ.”
“Mười hai năm,” Tô Đường lặp lại. “Một khoảng thời gian không ngắn. Tình cảm chủ tớ mười hai năm, vậy mà lại không bằng một lời hứa hẹn của người ngoài sao?”
Tô Lan sụp đổ. Thị ta quỳ phịch xuống đất, dập đầu lia lịa, nước mắt giàn giụa: “Cô nương tha mạng! Nô tỳ bị oan! Nô tỳ không có!”
“Bị oan?” Tô Đường cười khẩy. “Ngươi nghĩ ta gọi ngươi ra đây chỉ để nghe ngươi kêu oan thôi sao? Ta hỏi ngươi, mảnh giấy Quý phi vừa đưa cho ngươi, trên đó viết gì?”
Tô Lan cứng người, mọi lời chối cãi đều nghẹn lại trong cổ họng. Thị ta không hiểu, tại sao… tại sao đại cô nương lại biết được chuyện này?
“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình hình,” Tô Đường thở dài, vẻ mặt đầy thất vọng. “Ngươi nghĩ rằng sau khi kế hoạch thất bại, Quý phi sẽ bảo vệ ngươi sao? Hay ngươi nghĩ tờ giấy ra lệnh cho ngươi tự sát để bảo toàn bí mật kia là lá bùa hộ mệnh của ngươi?”
Mỗi lời của Tô Đường như một nhát búa tạ nện vào tâm lý phòng bị cuối cùng của Tô Lan. Thị ta ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy kinh hoàng. Đúng vậy, trên mảnh giấy Quá phi đưa, chính là ra lệnh cho thị tìm một cái cớ để “tự vẫn vì sợ tội”, cắt đứt mọi manh mối. Quý phi đã định thí tốt!
“Ngươi là một con cờ,” Tô Đường nói tiếp, giọng nói lạnh như băng. “Một con cờ đã mất đi giá trị lợi dụng. Giờ đây, trong mắt Quý phi, ngươi chỉ là một mối họa cần phải trừ khử. Nếu ngươi chết, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng nếu ngươi sống…”
Nàng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Lan. “…nếu ngươi sống, và nói ra tất cả, có lẽ vẫn còn một con đường.”
Hy vọng và tuyệt vọng đan xen trong lòng Tô Lan. Thị ta biết mình đã không còn đường lui. Thị ta ngước nhìn Tô Đường, người thiếu nữ trước mặt dường như không còn là cô bé ngây thơ mà thị từng biết nữa.
“Nói đi,” Tô Đường ra lệnh. “Nói cho ta biết toàn bộ kế hoạch của Quý phi. Đừng bỏ sót một chi tiết nào. Đây là cơ hội duy nhất của ngươi.”
Dưới sự uy hiếp và cám dỗ của Tô Đường, Tô Lan đã khai ra tất cả. Từ việc Quý phi tiếp cận thị ta, hứa hẹn sẽ phong cho thị làm Mỹ nhân, cho thị một tương lai giàu sang, đến việc đưa cho thị hộp phấn độc dược và chỉ thị cách đặt vào hộp trang sức của Hoàng hậu. Thị ta khóc lóc kể lể, nói rằng mình chỉ vì nhất thời mờ mắt trước danh lợi, cầu xin Tô Đường tha cho một mạng.
Tô Đường lặng lẽ lắng nghe, khuôn mặt không chút biểu cảm. Khi Tô Lan đã nói hết, nàng mới từ từ đứng dậy.
“Ngươi đã chọn con đường phản bội, thì phải chấp nhận hậu quả của nó,” nàng nói. “Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội để chuộc tội.”
“Nô tỳ xin nghe theo mọi sự sắp đặt của cô nương!” Tô Lan vội vàng dập đầu.
“Từ giờ trở đi, hãy làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Quý phi ra lệnh cho ngươi thế nào, ngươi cứ làm theo thế đó. Nhưng mọi hành động, mọi lời nói, đều phải báo lại cho ta biết.” Ánh mắt Tô Đường lóe lên một tia sắc lạnh. “Đừng nghĩ đến việc giở trò, nếu không, thứ chờ đợi ngươi sẽ còn thảm hơn cả cái chết.”
Nói rồi, nàng quay người rời đi, bỏ lại Tô Lan đang run rẩy trên nền đất lạnh.
Tô Đường không trở về phòng ngay. Nàng đi dạo trong ngự hoa viên, để cơn gió đêm lạnh lẽo làm dịu đi những suy tính trong đầu. Nàng đã có được lời khai, đã nắm được con cờ Tô Lan trong tay. Nhưng như vậy là chưa đủ. Nàng không muốn chỉ đơn giản là vạch mặt Quý phi.
Nàng muốn một đòn tấn công chí mạng, một cái bẫy hoàn hảo khiến cho Quý phi không bao giờ có thể gượng dậy được nữa.
Tô Lan là một con dao hai lưỡi. Dùng tốt, nó có thể đâm thẳng vào tim kẻ địch. Dùng không tốt, nó có thể làm chính mình bị thương. Nàng cần một kế hoạch thật cẩn trọng.
Tô Đường ngẩng đầu nhìn về phía cung điện của Quý phi, xa hoa và tráng lệ dưới ánh trăng. Khóe môi nàng khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Trò chơi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.