Chương 5: Đắc Thắng
Buổi tối, Giang Hạc Miên vừa về đến ký túc xá, Lý Quảng Bình đã xán lại, vẻ mặt đầy tò mò.
“Đại ca, hay ho đấy, không phải ông nói không hẹn hò sao? Vậy sáng nay đi đâu vậy hả?”
Giang Hạc Miên phớt lờ gã đàn ông gần hai mươi tám tuổi ế ẩm trước mặt, trở về chỗ ngồi của mình. Sau khi đã kết bạn với Thời Dĩ An trên Wechat, điều đầu tiên cậu làm là xem vòng bạn bè của anh. Nhưng thật đáng tiếc, chẳng có gì cả.
Lý Quảng Bình lại không cam lòng mà xán tới gần, Giang Hạc Miên liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng chuyển đổi giao diện điện thoại.
“Đừng có hóng chuyện.”
Những người khác dường như đã quen với thái độ của Giang Hạc Miên, họ đều cười nhạo Lý Quảng Bình vì quá tò mò.
Cùng lúc đó, Thời Dĩ An đã gửi một nửa tiền ăn cho cậu xong thì đi tắm. Giang Hạc Miên nằm trên giường nhắn tin cho anh, khóe môi khẽ cong lên.
Chiếc điện thoại bị Thời Dĩ An bỏ trên giường cứ nhấp nháy từng tin nhắn trong màn đêm yên tĩnh.
[Giang Hạc Miên: Anh ơi, em đến ký túc xá rồi, anh về nhà chưa?]
[Giang Hạc Miên: (Sticker)]
Lý Quảng Bình ngủ ở giường tầng trên của Giang Hạc Miên. Khi leo lên giường, anh ta vô tình nhìn thấy khóe miệng của cậu cong lên cười, suýt nữa anh ta đã nghĩ mình bị hoa mắt.
“Hừ, còn nói không hẹn hò, khóe miệng sắp ngoác tới mang tai rồi kia kìa.”
Giang Hạc Miên tự nhiên nghe thấy tiếng anh ta lẩm bẩm nhỏ, lần này cũng không giấu giếm nữa, “Sao? Anh có ý kiến gì à?”
“Cũng không có, chỉ là nếu ông hẹn hò rồi thì sẽ không còn ai giúp tôi đón em trai nữa.” Lý Quảng Bình cứng miệng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Này, khi nào mấy ông đi thực tập vậy? Lúc đó cũng cho tôi đi thử với, anh mày nghèo sắp chết rồi đây.”
Thực tập…
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Giang Hạc Miên, dường như cậu đang lên kế hoạch cho một điều gì đó.
Cậu đang là sinh viên năm cuối, sắp tốt nghiệp. Vốn dĩ cậu không định tìm việc làm ở thành phố này, nên cũng chẳng nghĩ đến việc thực tập ở đây. Nhưng bây giờ thì có vẻ như điều đó là cần thiết.
Khi gần đến giờ đi ngủ, Thời Dĩ An mới nhắn tin cho cậu. Giang Hạc Miên lấy chiếc đèn bàn đã lâu không dùng ra để đọc.
[Anh ơi: Sao em không nhận tiền?]
[Giang Hạc Miên: Anh ơi, em có một chuyện muốn nhờ anh, nên không dám nhận.]
Bàn tay đang lau tóc của Thời Dĩ An khựng lại. Nhìn thấy tin nhắn của Giang Hạc Miên, anh theo bản năng muốn né tránh, không phải vì lý do nào khác, mà vì anh lo lắng cho chiếc ví của mình.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Thời Dĩ An vẫn gửi tin nhắn cho cậu.
[Anh ơi: Chuyện gì vậy?]
Giang Hạc Miên vừa rồi đã chú ý thấy dòng chữ đang nhập tin nhắn, vậy rốt cuộc là vì sao Thời Dĩ An lại do dự như vậy?
Lẽ nào cậu đã dồn anh quá chặt?
Nhưng nếu không làm vậy… anh trai sẽ bị người khác cướp mất.
[Giang Hạc Miên: Anh ơi, cách đây một thời gian em có ứng tuyển vào một công ty, nhưng công ty đó khá xa trường em, nên em cần thuê một căn nhà. Hiện tại em hơi túng thiếu nên không có nhiều tiền.]
[Anh ơi: Vậy… em muốn mượn tiền anh?]
Thấy Thời Dĩ An hiểu lầm, Giang Hạc Miên vội vàng nhắn tin giải thích, bịa ra nghe như thật.
[Giang Hạc Miên: Không phải đâu anh ơi, công ty đó rất gần nhà anh, em nghĩ… có thể ở tạm nhà anh một thời gian. Nhưng nếu anh không tiện, em sẽ tìm một chỗ khác cũng được.]
Thời Dĩ An nhìn tin nhắn cậu gửi, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu chặt. Chưa kể căn phòng của anh có đủ cho hai người ở hay không, cho dù đủ đi nữa, chẳng lẽ lại để một người đàn ông trưởng thành không quá quen biết sống chung với anh sao?
Nhưng khi nhớ lại những ngày đầu tiên đến thành phố này, anh cũng không có chỗ ở, tâm trạng đó anh rất hiểu.
Đang lúc anh do dự có nên đồng ý không, điện thoại đột nhiên rung lên hai cái, Giang Hạc Miên lại gửi thêm tin nhắn.
[Giang Hạc Miên: Em biết làm vậy sẽ rất phiền anh, nên nếu anh đồng ý, em sẽ trả một nửa tiền thuê nhà cho anh, bao gồm cả việc dọn dẹp nhà cửa. Em sẽ làm được hết, đảm bảo sẽ không phiền anh đâu.]
[Giang Hạc Miên: Nhưng nếu thật sự không được thì cũng không sao, em sẽ tự đi tìm một khu nhà trọ giá rẻ khác.]
Thời Dĩ An xoa xoa vầng trán nhức mỏi, chậm rãi gõ từng chữ trên màn hình điện thoại, trả lời cậu.
[Anh ơi: Được rồi, anh đồng ý.]
[Giang Hạc Miên: Cảm ơn anh trai! Em hứa sẽ rất ngoan.]
Giang Hạc Miên lập tức tìm kiếm trên mạng về những công ty sản xuất năng lượng mới gần khu nhà trọ của Thời Dĩ An. May mà có một công ty, nếu không đã bị bại lộ rồi.
Cậu học chuyên ngành kỹ thuật công nghiệp, chuyên ngành này chủ yếu liên quan đến kiến thức về thiết kế và tự động hóa máy móc. Tuy nhiên, trước đây Giang Hạc Miên chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển theo hướng này.
Rất nhanh, cậu đã tìm thấy thông tin tuyển dụng của công ty này trên mạng, làm một bản sơ yếu lý lịch và gửi đi ngay trong đêm. Sau khi hoàn thành mọi việc, đã gần hai giờ sáng. Vốn dĩ cậu muốn gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon cho anh trai, nhưng nghĩ lại thì thời gian không thích hợp.
Ngày mai gặp lại anh nhé, anh trai.
…
Sách vở của học kỳ cuối năm thứ tư không nhiều. Giang Hạc Miên sáng nay không có tiết học, vừa thức dậy đã mở máy tính ra, quả nhiên đã nhận được một thông báo thực tập.
Tháng được nghỉ bốn ngày, mỗi ngày làm việc bốn giờ, lương một nghìn rưỡi tệ. Cũng được. Tuy nhiên, cậu không lập tức dọn đồ đạc, làm vậy có vẻ quá vội vàng và có mục đích.
Thế nhưng hôm nay là thứ sáu, trường mẫu giáo sẽ tan học sớm hơn thường lệ. Giang Hạc Miên nghĩ rằng giúp anh đón con một lần nữa cũng chẳng có gì là khó cả.
Sau sự việc nhỏ xảy ra vào tối qua, Thời Dĩ An ngủ không được ngon giấc. Có lẽ là mất ngủ, nên hôm nay cả người anh đều không khỏe.
Lúc tan học, anh lại va phải người, nhưng người này không phải ai khác, mà chính là Phạm Tư Dư.
Quá nhiều câu hỏi chất chứa trong lòng những ngày qua, anh vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt, không thể tin được một mối tình như vậy lại kết thúc đột ngột.
“Đợi một chút… Phạm Tư Dư…” Vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, ngay cả giọng nói của anh cũng nghe đầy mệt mỏi.
Phạm Tư Dư nhìn xung quanh một lượt, không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa anh và Thời Dĩ An, nhân lúc có xe đi qua, anh ta nhanh chóng kéo Thời Dĩ An đến một nơi không có người.
“Tôi nói cho cậu biết, Thời Dĩ An, ở ngoài chúng ta cứ giả vờ như không quen biết, không được gọi tên tôi.” Giọng Phạm Tư Dư rất nặng nề, mặc dù đã gần ba mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài của anh ta trông vẫn rất trẻ.
“Tại sao? Tôi biết anh không phải loại người đó, tuyệt đối không phải vì anh chán, đúng không?” Thời Dĩ An tự cho rằng mình rất hiểu anh ta, dù sao mối quan hệ không rõ ràng này của hai người thì không ai có thể chấp nhận được.
Cả hai đều có gia đình, Thời Dĩ An cảm thấy chắc chắn anh ta có một lý do nào đó không thể nói ra. Dù là gì đi nữa, anh cũng muốn biết, ít nhất là để mối quan hệ này có một lý do kết thúc đàng hoàng.
Trong mắt Phạm Tư Dư thoáng qua một chút do dự, nhưng sau đó anh ta lại buông Thời Dĩ An ra, “Không có lý do gì cả. Cậu nghĩ tôi và cậu sẽ có kết quả không? Chúng ta có thể kết hôn không? Có con không? Hay là cậu nghĩ… tôi có thể từ bỏ tất cả để ở bên cậu?”
Một loạt câu hỏi này đã khiến Thời Dĩ An hoàn toàn im lặng. Anh cứ nghĩ khi Phạm Tư Dư ở bên anh, anh ta đã suy nghĩ kỹ về những điều này rồi, nhưng bây giờ xem ra…
“Anh ơi!”
Giọng nói của Giang Hạc Miên vang lên từ phía sau. Thời Dĩ An giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt đã rời đi từ lâu.
Khi Giang Hạc Miên và Phạm Tư Dư lướt qua nhau, cả hai đều đồng loạt nhìn về phía đối phương, sự đối địch trong mắt rất rõ ràng. Khóe môi Giang Hạc Miên lướt qua một nụ cười đắc ý, đôi mắt cậu sâu thẳm như một mặt hồ tĩnh lặng không đáy.