Chương 5 : Gặp Lại Cố Nhân
Sau khi rời khỏi điện Thái Cực, Thẩm Chi Ý không vội quay về phủ công chúa. Nàng theo một cung nữ đến một thủy tạ nằm giữa hồ sen trong Ngự Hoa Viên. Đây là nơi nàng và Thẩm Minh Hi thường lén lút gặp nhau khi còn nhỏ. Nơi này vắng vẻ, kín đáo, là không gian riêng tư hiếm hoi của hai chị em trong chốn hoàng cung đầy rẫy tai mắt này.
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, mang theo hương sen thanh khiết. Thẩm Chi Ý ngồi bên cửa sổ, tay cầm một chén trà sen nóng hổi, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung vào cảnh sắc trước mặt. Lòng nàng đang trào dâng một cảm xúc phức tạp. Nàng sắp được gặp lại Minh Hi. Kiếp trước, cái chết thảm thương của em trai là nỗi đau lớn nhất, là vết sẹo không bao giờ lành trong lòng nàng. Chính sự bất lực khi không thể bảo vệ được em đã khiến nàng chìm trong uất hận cho đến lúc chết. Kiếp này, nàng nhất định sẽ không để bi kịch đó tái diễn. Nàng sẽ bảo vệ Minh Hi, dù phải trả bất cứ giá nào.
Một lúc sau, một bóng người gầy gò, nhỏ bé xuất hiện ở đầu hành lang dài dẫn vào thủy tạ. Dáng người ấy còn mang nét non nớt của một thiếu niên, khoác trên mình bộ y phục hoàng tử màu lam nhạt, bước đi có phần rụt rè. Trái tim Thẩm Chi Ý thắt lại. Đó chính là Minh Hi của nàng. So với trong ký ức, em ấy gầy hơn, xanh xao hơn, đôi mắt to tròn vốn trong sáng nay lại ẩn chứa một nỗi u buồn và lo sợ.
“Tỷ tỷ!” Nhìn thấy Thẩm Chi Ý, Thẩm Minh Hi vui mừng reo lên, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Cậu chạy ào vào thủy tạ, quên cả lễ nghi, lao đến bên cạnh nàng.
“Minh Hi!” Thẩm Chi Ý đứng dậy, dang tay ôm chầm lấy em trai. Thân thể gầy yếu trong vòng tay nàng khiến nàng không khỏi xót xa. Nàng ôm thật chặt, như thể sợ rằng chỉ cần buông tay, em ấy sẽ lại tan biến như trong cơn ác mộng. “Để tỷ xem nào, sao lại gầy đi nhiều thế này? Ở cung Thanh Phong, bọn họ không cho em ăn no sao?”
Thẩm Minh Hi có chút ngượng ngùng trước sự thân mật bất ngờ của chị gái. Từ khi cậu chuyển đến cung Thanh Phong để sống cùng các hoàng tử khác, hai chị em rất ít khi có cơ hội gặp mặt, và cũng đã lâu rồi nàng không ôm cậu trìu mến như vậy. Cậu khẽ lắc đầu. “Không có ạ. Chỉ là… dạo này con không có cảm giác ngon miệng thôi.”
Thẩm Chi Ý buông em trai ra, nàng kéo cậu ngồi xuống, cẩn thận rót cho cậu một chén trà. Nàng nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói dịu dàng nhưng đầy kiên định. “Minh Hi, nói thật cho tỷ biết, có phải có kẻ nào bắt nạt em không? Có phải là người của Tam hoàng huynh không?”
Thẩm Minh Hi giật mình, cậu vội vàng xua tay. “Không, không có đâu tỷ tỷ. Tam hoàng huynh đối với con rất tốt.”
Nhìn vẻ mặt né tránh của em trai, Thẩm Chi Ý biết mình đã đoán đúng. Nàng thở dài, cầm lấy bàn tay gầy gầy của cậu, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ. “Minh Hi, em đừng sợ. Bây giờ đã có tỷ ở đây rồi. Dù có chuyện gì xảy ra, tỷ cũng sẽ bảo vệ em. Em không cần phải giấu giếm tỷ bất cứ điều gì nữa.”
Sự ấm áp từ bàn tay và giọng nói kiên định của chị gái khiến Thẩm Minh Hi không còn kìm nén được nữa. Đôi mắt cậu đỏ hoe, những giọt nước mắt uất ức bắt đầu lăn dài trên má. Cậu nghẹn ngào kể. “Bọn họ… bọn họ không đánh con. Nhưng thái phó giảng bài, con có chỗ nào không hiểu muốn hỏi, bọn họ đều chen vào trước, không cho con có cơ hội. Đến bữa ăn, bọn họ cố tình lấy hết những món con thích. Y phục mùa đông của con, không biết tại sao lại luôn bị ẩm… Tỷ tỷ, con không muốn ở cung Thanh Phong nữa…”
Mỗi lời cậu nói ra như những nhát dao đâm vào tim Thẩm Chi Ý. Đây không phải là sự bắt nạt trẻ con, đây là một sự chèn ép có hệ thống, một sự tra tấn tinh thần từ từ, nhằm bào mòn ý chí và sự tự tin của một đứa trẻ. Thẩm Minh Tuệ, ngươi quả thật độc ác. Ngay cả một đứa trẻ không có khả năng tranh giành với ngươi, ngươi cũng không tha.
Nàng đưa tay lau nước mắt cho em trai, trong lòng đã hạ quyết tâm. “Minh Hi, em nghe đây. Từ hôm nay trở đi, em không cần phải nhẫn nhịn nữa. Kẻ nào bắt nạt em, em cứ nói thẳng với tỷ. Kẻ nào giành đồ của em, em cứ giành lại. Kẻ nào nói xấu em, em cứ mắng lại. Em là Lục hoàng tử, là em trai ruột của ta, Thẩm Chi Ý. Dù có trời sập xuống, cũng có tỷ chống đỡ cho em.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt rực lửa. “Nhớ kỹ, em không làm gì sai cả. Kẻ sai là những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Em càng nhẫn nhịn, bọn họ sẽ càng lấn tới. Em phải mạnh mẽ lên, hiểu chưa?”
Thẩm Minh Hi ngơ ngác nhìn chị gái. Tỷ tỷ của cậu hôm nay thật khác. Nàng không còn là một cô công chúa chỉ biết vui chơi, làm nũng nữa. Nàng trở nên mạnh mẽ, quyết đoán, và ánh mắt nàng khiến cậu cảm thấy một sự an tâm chưa từng có. Cậu lau nước mắt, gật đầu một cách dứt khoát. “Con hiểu rồi, tỷ tỷ.”
Thẩm Chi Ý mỉm cười, nàng lấy trong tay áo ra một chiếc túi gấm, bên trong là những món điểm tâm mà Minh Hi thích nhất. “Ăn đi. Sau này, mỗi ngày tỷ đều sẽ cho người mang điểm tâm đến cho em.”
Nhìn em trai ăn một cách ngon lành, lòng Thẩm Chi Ý dần dần bình ổn trở lại. Con đường phía trước còn rất dài, và nàng biết, việc giúp Minh Hi không chỉ đơn giản là bảo vệ cậu khỏi những trò bắt nạt vặt vãnh. Nàng cần phải giúp cậu xây dựng thực lực, giành lại sự chú ý và công nhận của phụ hoàng, để cậu có đủ sức mạnh tự bảo vệ mình trong chốn cung đình đầy sóng gió này.
Trong khi đó, tại cung Phụng Triều, Hoàng hậu cũng đã nghe được những lời đồn đại về chuyện xảy ra trong phủ công chúa và thái độ khác thường của Thẩm Chi Ý khi chạm trán với anh em Thẩm Minh Tuệ.
“Ngươi nói xem, có phải con bé đó sau khi thành hôn đã thay đổi tính nết rồi không?” Hoàng hậu hỏi vị ma ma thân cận.
Vị ma ma đáp: “Bẩm nương nương, nô tỳ cũng thấy lạ. Ngũ công chúa trước nay luôn dịu dàng, sao có thể ra tay tát Phò mã, lại còn đối đáp không kiêng nể gì với Tam hoàng tử và Thất công chúa như vậy.”
Hoàng hậu trầm ngâm. “Con bé đó, từ nhỏ đã thông minh, chỉ là bị hoàng thượng nuông chiều quá nên mới sinh ra tính tùy hứng. Bây giờ, có lẽ nó đã nhận ra, một vị Phò mã xuất thân hàn vi không thể là chỗ dựa vững chắc cho nó. Nó đang muốn tìm một con đường khác.” Bà khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. “Cũng tốt. Một quân cờ biết tự suy nghĩ, sẽ hữu dụng hơn nhiều.”
Cùng lúc đó, trong thư phòng của Tam hoàng tử, Thẩm Minh Tuệ cũng đang lắng nghe thuộc hạ báo cáo.
“Điện hạ, theo tin tức, Ngũ công chúa hôm nay không chỉ trừng phạt Phò mã, mà còn tỏ thái độ rất lạ. Nàng ta không hề bênh vực Phò mã trước mặt Thất công chúa, ngược lại còn… hùa theo.”
Thẩm Minh Tuệ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh. “Thú vị thật. Con mèo con trước nay chỉ biết giương nanh múa vuốt một cách vô hại, giờ đây lại bắt đầu biết dùng móng vuốt sắc nhọn của mình rồi.” Hắn nhếch môi cười. “Cứ để nàng ta náo loạn đi. Ta cũng muốn xem, sau khi cởi bỏ lớp vỏ bọc ngây thơ, nàng ta có thể làm được những gì. Chỉ cần nàng ta không cản đường ta, thì ta có thể cho phép nàng ta vui đùa thêm một chút.”
Những con sóng ngầm đã bắt đầu cuộn trào trong chốn hoàng cung yên ả. Ván cờ đã được bày ra, và Thẩm Chi Ý, quân cờ tưởng chừng yếu ớt nhất, giờ đây lại đang từng bước trở thành một người chơi không thể xem thường.