Chương 5 : Giao Dịch

Ánh mắt Miêu Tú Tú ánh lên một tia sáng khi nghe thấy lời của Chu Bắc Ký. Cô biết cơ hội đã đến. Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, chờ đợi “điều kiện” mà anh sắp đưa ra. Cô đoán anh sẽ không làm khó cô, nhưng với tính cách kiêu ngạo của người đàn ông này, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận thua cuộc.

Chu Bắc Ký hắng giọng, cố lấy lại vẻ uy nghiêm thường thấy. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò, rồi nói một cách chậm rãi, rành rọt: “Điều kiện của tôi rất đơn giản. Chiếc áo sơ mi trong bản vẽ này,” anh vỗ nhẹ vào túi áo ngực, nơi cất giữ bản phác thảo, “cô phải tự tay may xong trong vòng một tuần, kể từ ngày có máy may. Phải may đẹp như cô đã vẽ.”

Đây là một phép thử. Anh muốn tận mắt chứng kiến tài năng của cô là thật hay chỉ là hư danh. Nếu cô làm được, anh sẽ hoàn toàn tin tưởng. Còn nếu không… thì anh sẽ có lý do để tiếp tục duy trì khoảng cách với người vợ khó hiểu này.

Miêu Tú Tú gần như bật cười. Điều kiện này, đối với cô mà nói, còn dễ hơn cả ăn một bữa cơm. Một tuần cho một chiếc áo sơ mi? Với Diêu Già, cô chỉ cần một buổi chiều. Nhưng cô không tỏ ra quá tự mãn. Cô khẽ gật đầu, một nụ cười tự tin nở trên môi: “Được, tôi đồng ý. Chỉ cần có máy, một tuần sau, anh sẽ có áo mới để mặc.”

Sự tự tin của cô một lần nữa khiến Chu Bắc Ký có chút bất ngờ. Anh nghĩ cô sẽ do dự, hoặc ít nhất cũng tỏ ra có chút áp lực. Nhưng không, cô đồng ý một cách dứt khoát, như thể đây là một việc quá đỗi bình thường. Sự bí ẩn của người phụ nữ này ngày càng thu hút anh.

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ “ừ” một tiếng rồi quay người đi vào phòng tắm. Nhưng Miêu Tú Tú biết, giao dịch đã được chốt hạ.

Chu Bắc Ký là một quân nhân nói là làm. Sáng sớm hôm sau, anh đến đơn vị sớm hơn thường lệ. Thay vì đi thẳng đến sân tập, anh tìm gặp Chính ủy Lưu, người phụ trách đời sống và phúc lợi của cán bộ. Việc xin phiếu mua hàng hóa đặc biệt như máy may cần phải thông qua ông.

“Cậu Chu, có việc gì mà tìm tôi sớm vậy?” Chính ủy Lưu là một người đàn ông trung niên hiền hậu, luôn quan tâm đến cấp dưới.

“Báo cáo Chính ủy, tôi muốn xin một phiếu mua máy may ạ.” Chu Bắc Ký đứng nghiêm, thái độ nghiêm túc.

“Máy may?” Chính ủy Lưu có chút ngạc nhiên. “Nhà cậu cần dùng à? Tôi nhớ vợ cậu… là người ở quê lên phải không?” Lời nói không có ác ý, nhưng cũng đủ để người khác hiểu được sự khác biệt.

“Vâng ạ,” Chu Bắc Ký không hề nao núng, ngược lại còn nói một cách tự hào, “Vợ tôi ở quê có học qua nghề may vá. Lên đây rảnh rỗi, cô ấy muốn có một cái nghề để làm, cũng là để đỡ đần kinh tế gia đình. Tôi thấy đây là một ý chí tiến thủ rất đáng khen ngợi, nên muốn tạo điều kiện cho cô ấy.”

Lần đầu tiên, anh dùng những từ ngữ tích cực như “ý chí tiến thủ”, “đáng khen ngợi” để nói về vợ mình trước mặt người khác. Chính anh cũng không nhận ra, trong quá trình bảo vệ quyết định của mình, anh đã vô thức đứng về phía cô.

Chính ủy Lưu nghe vậy thì gật gù tán thưởng. “Tốt, tốt lắm! Tư tưởng như vậy là rất đáng hoan nghênh. Thanh niên các cậu có gia đình rồi, vợ chồng cùng nhau phấn đấu xây dựng kinh tế là điều nên làm.” Ông vui vẻ ký duyệt vào đơn của Chu Bắc Ký. “Cầm giấy này đến phòng hậu cần nhận phiếu nhé. Chúc vợ chồng cậu sớm có thành quả.”

Cầm tờ giấy giới thiệu trên tay, trong lòng Chu Bắc Ký dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Anh không chỉ giúp cô, mà còn cảm thấy tự hào về cô.

Buổi chiều, khi anh cầm chiếc tem phiếu màu xanh nhạt trở về, Miêu Tú Tú đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Mùi cá kho tộ thơm lừng lan tỏa. Anh đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng mảnh mai nhưng nhanh nhẹn của cô, rồi chìa tờ phiếu ra. “Ngày mai nghỉ, chúng ta đi mua.”

Miêu Tú Tú quay lại, mắt sáng lên khi thấy tờ phiếu. “Nhanh vậy sao? Cảm ơn anh.” Cô không nói nhiều, nhưng ánh mắt và nụ cười của cô đã nói lên tất cả.

Sáng hôm sau, Chu Bắc Ký dắt chiếc xe đạp “Phượng Hoàng” của mình ra sân. Anh vỗ vỗ vào yên sau. “Lên đi.”

Đã lâu lắm rồi Miêu Tú Tú mới ngồi sau xe đạp của anh. Lần đầu tiên là ngày cưới, nhưng lúc đó chỉ có sự ngượng ngùng và xa cách. Lần này thì khác. Cô ngồi lên, do dự một chút rồi khẽ đặt tay lên eo anh. Cơ thể anh hơi cứng lại, nhưng rồi cũng thả lỏng. Chiếc xe lăn bánh, mang theo hai người dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, đi về phía cửa hàng bách hóa tổng hợp của thành phố. Đây là chuyến đi chung có mục đích đầu tiên của họ.

Cửa hàng bách hóa tổng hợp những năm 80 luôn đông đúc và náo nhiệt. Hàng hóa không nhiều nhưng với người dân thời đó, đây đã là thiên đường mua sắm. Họ đi thẳng đến quầy đồ gia dụng. Vài chiếc máy may hiệu “Bươm bướm”, “Én bay” được trưng bày trang trọng trong tủ kính.

“Cô muốn xem loại nào?” Người bán hàng hỏi.

Chưa đợi Chu Bắc Ký lên tiếng, Miêu Tú Tú đã chỉ tay vào một chiếc máy hiệu “Bươm bướm” màu đen bóng, kiểu dáng cổ điển nhất. “Cháu muốn xem chiếc này. Cháu nghe nói loại này chạy rất đầm, đường may đều và ít hỏng vặt.”

Sự am hiểu của cô khiến cả người bán hàng và Chu Bắc Ký đều ngạc nhiên. Anh không ngờ cô lại biết rõ về các loại máy may như vậy. Thủ tục mua bán diễn ra nhanh chóng. Chiếc máy may được đóng gói cẩn thận trong một thùng carton lớn.

Vấn đề nan giải là làm sao để đưa chiếc thùng cồng kềnh này về nhà. Nó quá nặng và quá to để có thể chở bằng xe đạp.

“Để tôi gọi một chiếc xe lam.” Chu Bắc Ký nói.

“Không cần đâu, tốn kém lắm,” Tú Tú ngăn lại. “Anh cứ buộc nó lên xe đi, em sẽ đi bộ theo sau giữ cho.”

Nhìn thân hình mảnh mai của cô, rồi lại nhìn cái thùng to sụ, anh dứt khoát từ chối. Cuối cùng, anh nghĩ ra một cách. Anh buộc chiếc thùng thật chặt lên yên sau, sau đó bảo cô ngồi lên gióng xe phía trước. Bằng cách này, anh có thể dùng cả hai tay để giữ ghi đông và điều khiển chiếc xe một cách vững vàng nhất.

Miêu Tú Tú ngồi phía trước, lưng cô gần như dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đều và nhịp đập trái tim mạnh mẽ của anh. Một cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa. Con đường về nhà dường như ngắn lại.

Về đến nơi, anh một mình bê chiếc thùng máy may nặng trịch lên căn hộ trên tầng ba mà không hề than một tiếng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng anh không thấy mệt.

Vào nhà, anh mở thùng, lấy các bộ phận của máy may ra. Với kinh nghiệm của một quân nhân thường xuyên phải lắp ráp vũ khí, việc lắp một chiếc máy may không làm khó được anh. Tú Tú ở bên cạnh, đưa cho anh từng con ốc, cái vít, hai người phối hợp một cách ăn ý lạ thường.

Chẳng mấy chốc, chiếc máy may màu đen bóng, với những hoa văn mạ vàng tinh xảo đã được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ trong phòng. Nó đứng đó, im lặng nhưng đầy sức mạnh.

Miêu Tú Tú bước tới, bàn tay khẽ lướt trên bề mặt sơn lạnh của máy. Đôi mắt cô sáng rực lên. Đây không chỉ là một chiếc máy may. Đây là vũ khí của cô, là điểm khởi đầu cho một đế chế thời trang trong tương lai, là bước đầu tiên trên con đường lật đổ số phận.

Chu Bắc Ký đứng sau lưng cô, lặng lẽ quan sát. Anh thấy được niềm đam mê và sự quyết tâm cháy bỏng trong đôi mắt cô. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh có một dự cảm mãnh liệt rằng, cuộc sống của anh từ giờ phút này, sẽ không bao giờ quay trở lại như cũ nữa.




LIÊN HỆ ADMIN