Chương 5 : Lần đầu gặp mặt

Lần đầu gặp mặt, nhưng Hằng Nguyệt sai bảo Lâm Hằng một cách rất tự nhiên, cứ như đang nói chuyện với cấp dưới trong công việc. Ngay cả câu “làm phiền cậu” cũng chỉ là lời nói xã giao.

Giọng điệu của cô y hệt như lúc cô nói muốn đưa Lâm Hằng về. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.

Cô ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu, nhìn thẳng vào Lâm Hằng. Đôi chân thon gầy duỗi ra trước mặt cậu, mũi giày cao gót gần như chạm vào đôi giày thể thao của cậu.

Lâm Hằng phát hiện màu mắt cô rất nhạt, bên trong ẩn chứa một vệt màu xanh lục khó nhận ra. Vệt xanh đó rất nhạt, như thể một lớp thủy tinh xanh mỏng manh phủ lên con ngươi tròn trịa. Hàng mi cô cong vút và dày, khi cô nhìn cậu, cậu không thể nói được một chữ “không”.

Dầu gió dần khô lại trong lòng bàn tay, Lâm Hằng vẫn còn nhớ cảm giác khi bàn tay cậu chạm vào bắp chân Hằng Nguyệt nửa phút trước.

Bắp chân cô rất thon, một tay cậu ôm không hết. Da cô trắng và mềm mại, cảm giác ấm áp và tinh tế, khác hẳn với bàn tay khô ráp của cậu. Đó là sự quý phái của một người con gái được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, “không phải động tay động chân vào việc bếp núc.”

Trái tim Lâm Hằng đập mạnh và gấp gáp. Cậu mím chặt đôi môi nhạt màu. Gương mặt cậu không biểu cảm nhưng mắt cậu không dám nhìn Hằng Nguyệt, chỉ luống cuống chớp chớp.

Mặt trời từ từ lặn về phía Tây, ánh sáng xiên vào trong nhà. Thiếu niên cao gầy, mặt đỏ bừng, lưng thẳng tắp, quỳ trước mặt người phụ nữ. Ánh sáng vàng cam ấm áp bao trùm lấy tấm lưng cậu. Khung cửa gỗ cũ kỹ màu nâu sẫm lồng hai người vào, nhìn từ ngoài vào, giống như một bức tranh sơn dầu tông màu ấm áp.

Từ lúc nhìn thấy một mảng trắng kia, vành tai Lâm Hằng vẫn chưa hết đỏ. Rõ ràng là như vậy rồi nhưng Hằng Nguyệt bảo cậu bôi dầu gió, cậu vẫn không từ chối, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Lần này cậu không úp cả bàn tay lên nữa mà chỉ đổ một giọt dầu gió lên đầu ngón tay, xoa đều rồi cẩn thận xoa lên vết muỗi cắn sưng đỏ.

Hằng Nguyệt đi giày cao gót, lộ ra cả bàn chân trắng nõn, gân bàn chân nổi lên. Lâm Hằng cúi đầu, dễ dàng nhìn thấy những mạch máu đỏ và gân dài dưới lớp da mỏng.

Phần da thịt của cô lộ ra ngoài, ngoài vết muỗi đốt sưng tấy kia, không hề có một vết sẹo nhỏ nào.

Không giống Lâm Hằng, trên người cậu có rất nhiều vết sẹo nhỏ do làm việc mà có. Động tác của cậu cẩn thận như đang bảo vệ một viên ngọc quý, thậm chí không dám dùng lực quá mạnh, sợ Hằng Nguyệt sẽ đau.

Nhưng dầu gió có cồn, dù cậu có cẩn thận thế nào đi chăng nữa, khi dầu ngấm vào vết muỗi cắn vẫn gây ra một chút đau rát.

Hằng Nguyệt “sì” một tiếng, vô thức rụt chân lại. Lâm Hằng khựng lại, ngay lập tức rụt tay về.

Cậu giống như một đứa trẻ phạm lỗi, mở to mắt nhìn cô, nói khô khốc: “Có phải tôi… dùng lực quá mạnh không?”

Hằng Nguyệt lắc đầu: “Không phải.”

Cô kéo váy lên và duỗi chân ra trước tay cậu. Da cô trắng sáng, dầu gió khiến một mảng da nhỏ có màu xanh lục không mấy rõ ràng. Cô nhíu mày nhìn chân mình, sợ không hết ngứa, khẽ hỏi Lâm Hằng: “Có cần bôi thêm không?”

Lâm Hằng cúi đầu xuống và tiếp tục xoa vào vết muỗi cắn, đến khi mảng da đó nóng lên thì mới rụt tay lại.

Dầu gió phải xoa vào da thịt bị muỗi đốt thì mới không ngứa. Đây là điều bà nội cậu dạy. Cậu đã cố gắng hết sức để làm nhẹ nhàng nhất có thể nhưng khi cậu rụt tay lại, một mảng da nhỏ trên chân Hằng Nguyệt vẫn đỏ lên.

Sau khi bôi thuốc xong, Lâm Hằng vội vàng đứng lên. Lúc nãy cậu cúi đầu nên không để ý nhưng giờ nhìn lại, Hằng Nguyệt mới phát hiện mặt cậu đã đỏ bừng.

Ở cái tuổi này, việc đỏ mặt là điều khó tránh khỏi.

Hằng Nguyệt không nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cảm ơn.”

Lâm Hằng cầm chai dầu, trả lời một cách khô khan: “Không có gì.” Cậu không dám nhìn cô một lần nào nữa, để lại một câu “Tôi đi dọn đồ” rồi đi vào căn phòng bên trong.

Lâm Hằng làm việc rất nhanh. Cậu chỉ mất chưa đến 20 phút để dọn hành lý. Trong lúc đó, cậu còn gọi một người hàng xóm ở gần đó và tặng nửa giỏ hạt cải dầu kia cho cô ấy.

Hằng Nguyệt đang cầm điện thoại nhắn tin thì thấy người phụ nữ trung niên đó ló đầu vào nhìn cô. Bà dùng tiếng địa phương hỏi Lâm Hằng một câu gì đó đầy tò mò.

Lâm Hằng cũng quay đầu lại nhìn Hằng Nguyệt đang ngồi lặng lẽ trong nhà, rồi cúi đầu, ngượng ngùng gãi gáy, cũng đáp lại bằng tiếng địa phương.

Hằng Nguyệt loáng thoáng nghe thấy hai từ có phát âm giống với “chị gái”, nhưng cô không chắc mình có nghe nhầm không.

Sau khi người phụ nữ đó đi, Hằng Nguyệt thấy Lâm Hằng xách từ phòng ngủ ra một chiếc bao tải kẻ sọc cao đến bắp chân. Bên trong không biết đựng cái gì mà căng phồng, khóa kéo cũng gần như sắp bung.

Hằng Nguyệt đang nhắn tin điện thoại, thấy cậu đột nhiên mang ra một chiếc bao tải lớn như vậy, cô sững sờ, hỏi: “Cậu dọn gì vào đó thế?”

Lâm Hằng xách bao tải đặt lên chiếc ghế dài, trả lời: “Sách vở và quần áo, cùng vài thứ cần dùng nữa.”

Cậu dọn xong lại chạy ra chạy vào các phòng vài lần, không biết đang làm gì.

Nhưng Hằng Nguyệt nhận ra, những món đồ đó được cậu cho vào bao tải xong thì không được mở ra nữa, rõ ràng cậu không lo thiếu cái gì. Chỉ có một lý do: cậu đã mang tất cả những thứ có thể mang đi.

Hằng Nguyệt thấy cậu tắt cầu dao điện nước, có vẻ đã thu xếp xong, cô đặt điện thoại xuống, hỏi cậu: “Tôi có thể xem đồ trong bao tải của cậu không?”

Lâm Hằng hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nhưng vẫn gật đầu: “Được ạ.”

Hằng Nguyệt chuẩn bị đứng dậy thì thấy cậu xách hành lý đặt trước mặt cô. Cậu quỳ xuống, kéo khóa, Hằng Nguyệt nhìn vào bên trong, ngay lập tức thấy nửa chai dầu gió chưa dùng hết kia.

Ngoài ra, trong bao tải còn có đủ thứ lộn xộn. Sách chiếm 1/3 không gian, 1/3 còn lại là quần áo. Cậu mang quần áo của cả bốn mùa. Cô thậm chí còn thấy một đôi găng tay lông màu hồng. Phần còn lại là những đồ vật linh tinh.

Rõ ràng cậu chưa đi xa bao giờ, không biết cách đi gọn nhẹ, thu dọn đồ đạc một cách có chuẩn bị, phòng bất trắc. Hằng Nguyệt đoán chắc cậu đã mang tất cả những thứ cậu có thể dùng trong căn nhà này.

Hằng Nguyệt chỉ nhìn hai giây rồi thu lại ánh mắt. Cô không thể hiện vẻ không hài lòng nào, chỉ nói: “Nhiều đồ quá. Mang sách đi thôi, quần áo thì mang một bộ là đủ rồi. Những thứ khác có thể mua được thì bỏ ra.” Hằng Nguyệt nói dối một cách tự nhiên, không cho cậu cơ hội từ chối: “Những thứ đó ở nhà tôi đều có cả rồi, đã chuẩn bị sẵn rồi.”

Cô mới nhận được tin nhắn hôm qua, hôm nay đã đến Nam Hà, lấy đâu ra thời gian chuẩn bị trước.

Nhưng Lâm Hằng không biết điều đó. Nghe cô nói vậy, cậu gật đầu: “Ồ… vâng.”

Có lẽ vì đã chăm sóc ông bà nội già yếu và bệnh tật nhiều năm, Lâm Hằng đã quen với việc tiết kiệm. Cậu như một ông già nhỏ tuổi biết tính toán chi li, lúc dọn đồ thì nhanh nhẹn, giờ lại phải bỏ ra thì thấy tiếc, nhíu chặt mày, lộ ra vài nếp nhăn.

Hằng Nguyệt coi như không thấy.

Sau đó, cậu chỉ dọn được một chiếc ba lô, trong đó phần lớn là sách.

Lâm Hằng quỳ xuống nhà, bái lạy di ảnh ông bà nội, sau đó khóa cửa. Cậu đeo chiếc ba lô căng phồng, lẳng lặng đi theo sau Hằng Nguyệt, rời khỏi thôn.

Từ lúc quyết định đi, Lâm Hằng đã thể hiện sự bình tĩnh lạ thường, điều này hiếm thấy ở một thiếu niên ở tuổi cậu. Cậu không giống người sắp rời khỏi nơi mình đã sống 17 năm, trên mặt không có sự mong đợi về cuộc sống mới, cũng không có sự do dự khi rời nhà. Cậu giống như một người lữ hành không nơi ở cố định, lang thang từ nơi này đến nơi khác.

 




LIÊN HỆ ADMIN