Chương 5 : Loạn Giữa Phố Đông
Xe bò chậm rãi lăn bánh ra khỏi con hẻm Vô Nhạc yên tĩnh, quay trở lại với sự ồn ào, náo nhiệt của Thượng Kinh. Thanh Loan ngồi trong xe, lòng vẫn còn vương vấn cảm giác quen thuộc kỳ lạ khi đối diện với Lục Thiện. Nàng cố gắng lục lọi trong ký ức, nhưng không tài nào tìm ra được khuôn mặt tương đồng. Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nàng tự nhủ, rồi cất tấm ngọc bài Lục gia vào sâu trong tay áo, cùng với những suy tư của mình.
Nàng trở lại Phượng Nghi Cung trước giờ Ngọ, bẩm báo lại toàn bộ quá trình cho Lục Hoàng hậu, bao gồm cả cuộc đối đáp với Lục Thừa tướng. Nàng không giấu giếm việc mình đã thể hiện sự sắc sảo, bởi nàng biết, một quân cờ hữu dụng mới là thứ Lục Hoàng hậu cần. Quả nhiên, Lục Hoàng hậu nghe xong không những không trách phạt mà còn tỏ ra vô cùng hài lòng.
“Ngươi làm rất tốt,” bà nói, ánh mắt ánh lên sự tán thưởng. “Phụ thân ta là người cẩn trọng, có thể khiến ông ấy tin tưởng và giao cho ngọc bài, chứng tỏ ngươi không hề tầm thường. Từ nay về sau, ngươi chính là tai mắt của bản cung ở bên ngoài.”
Thanh Loan cúi đầu tạ ơn, trong lòng biết rõ, nàng đã củng cố vững chắc vị trí của mình. Lục Hoàng hậu sau đó đưa cho nàng một phong thư hồi âm của Thừa tướng, dặn dò nàng cất giữ cẩn thận.
Hoàn thành nhiệm vụ, Thanh Loan xin phép lui ra. Nàng cần một khoảng lặng để sắp xếp lại những gì đã diễn ra. Nhưng dường như vận mệnh không muốn để nàng được yên.
Trên đường trở về cung, khi xe bò đi qua khu chợ Đông sầm uất nhất kinh thành, một sự hỗn loạn bất ngờ đã xảy ra.
“Tránh ra! Tránh ra! Có kẻ cướp xe!”
Tiếng la hét thất thanh vang lên từ phía trước, theo sau là tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng đổ vỡ loảng xoảng. Cả khu chợ đang yên bình bỗng chốc trở nên náo loạn như một nồi cháo sôi. Người mua kẻ bán hoảng hốt chạy tán loạn, những sạp hàng bị xô đổ, rau quả, vải vóc văng tung tóe khắp nơi.
Xe bò của Thanh Loan bị dòng người đang tháo chạy chặn đứng. Thuận Hỉ cố gắng điều khiển con bò, nhưng vô ích.
“A tỷ, phía trước có chuyện rồi, xe không đi được nữa!” Thuận Hỉ hoảng hốt nói.
Thanh Loan vén rèm nhìn ra, chỉ thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Nàng cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo. Đây không phải là một vụ cướp thông thường. Kinh nghiệm của một gián điệp mách bảo nàng rằng có một cuộc truy sát đang diễn ra.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa sang trọng từ phía trước mất kiểm soát, lao thẳng về phía họ. Con bò bị hoảng sợ, lồng lên, kéo chiếc xe của Thanh Loan va mạnh vào một sạp hàng bên cạnh. Cả chiếc xe chao đảo rồi lật nghiêng.
“A tỷ cẩn thận!” Thuận Hỉ hét lên rồi bị văng ra khỏi xe, va vào một cột gỗ rồi ngất đi.
Thanh Loan ở trong xe cũng bị một lực mạnh hất văng, đầu đập vào thành xe. Nàng choáng váng trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng đạp tung tấm rèm đã rách, lách người ra khỏi chiếc xe bị lật.
Vừa đứng vững, nàng đã thấy hai bóng người mặc đồ đen, thân thủ phi phàm, đang truy đuổi một kẻ bịt mặt. Hai người áo đen, một cao lớn vạm vỡ dùng đao, một thân hình thon gọn dùng kiếm, chiêu thức tàn độc, rõ ràng là muốn lấy mạng kẻ kia. Kẻ bịt mặt tuy bị thương, nhưng vẫn chống trả quyết liệt.
Đó là hai ảnh vệ thân tín của Ninh Yến Lễ ở kiếp trước, Tô Sát và Hạc Thương! Thanh Loan lập tức nhận ra. Vậy kẻ bịt mặt kia là ai mà khiến Ninh Yến Lễ phải điều động cả hai người này?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, một mũi tên bạc từ đâu bay tới, găm thẳng vào bánh xe của chiếc xe ngựa đang mất kiểm soát, khiến nó dừng khựng lại. Kẻ bịt mặt nhân cơ hội đó, tung một chưởng về phía hai ảnh vệ rồi lao vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Tô Sát và Hạc Thương không chút do dự, lập tức đuổi theo.
Sự hỗn loạn vẫn chưa dừng lại. Một con ngựa khác bị kinh động, lồng lên chạy điên cuồng, kéo theo một chiếc xe chở đầy vải vóc, lao thẳng vào khu vực có nhiều người già và trẻ em.
“Nguy hiểm!”
Tiếng la hét lại vang lên. Thanh Loan không chút do dự, nàng lao về phía đó. Nàng không thể thấy chết mà không cứu.
Nàng nhanh như một cơn gió, lướt qua đám đông, nhặt lấy một cây sào tre dài bị rơi trên đất. Nàng dùng hết sức, ném cây sào về phía trước. Cây sào bay đi, cắm thẳng vào giữa hai bánh xe của chiếc xe ngựa, tạo thành một đòn bẩy, khiến cả chiếc xe lật nhào sang một bên, dừng lại ngay trước khi nó kịp lao vào đám đông.
Mọi người kinh hãi nhìn nàng, rồi vỡ òa trong tiếng hoan hô. Thanh Loan không để ý đến những ánh mắt đó, nàng quay người định rời đi thì một giọng nói ôn hòa vang lên.
“Cô nương, đa tạ đã ra tay nghĩa hiệp.”
Thanh Loan quay lại, một thư sinh mặc áo bào trắng, khuôn mặt thanh tú, đang ôm một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi, cúi đầu cảm tạ nàng. Đứa bé vẫn còn sợ hãi, nép vào lòng người đó.
Thanh Loan sững sờ. Người này… người này chính là Tạ Từ! Kẻ mà kiếp trước nàng đã từng cứu một mạng, kẻ mà sau này đã trở thành quân sư của Hoài Nam Vương phủ, kẻ đã góp phần đẩy nàng vào chỗ chết!
Tại sao hắn lại ở đây?
“Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.” Thanh Loan cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh, nàng đội lại tấm mạng che, không muốn để hắn nhìn thấy mặt mình.
“Đối với cô nương là tiện tay, nhưng đối với tại hạ và tiểu đệ lại là ân cứu mạng.” Tạ Từ nói, ánh mắt anh ta chân thành, không một chút giả dối. “Tại hạ là Tạ Từ, không biết có thể biết quý danh của cô nương?”
“Chỉ là một người qua đường.” Thanh Loan lạnh lùng đáp, rồi quay người rời đi. Nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với con người nguy hiểm này.
Nàng quay lại chỗ chiếc xe bò bị lật, thấy Thuận Hỉ đã tỉnh lại, đang được một vài người dân tốt bụng giúp đỡ. Nàng kiểm tra thấy cậu ta chỉ bị xây xát nhẹ, trong lòng mới yên tâm phần nào.
Đúng lúc này, Tô Sát và Hạc Thương từ trong con hẻm bước ra, sắc mặt cả hai đều không tốt, rõ ràng là đã để mất dấu con mồi. Ánh mắt của Hạc Thương quét qua đám đông, rồi dừng lại trên người Thanh Loan.
Dù nàng đã che mặt, nhưng bộ y phục nam trang và dáng người mảnh khảnh của nàng vẫn khiến hắn chú ý. Hắn bước về phía nàng.
“Ngươi là ai?” Giọng Hạc Thương lạnh như băng.
Thanh Loan tim đập mạnh, nhưng nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh. Nàng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
“Vừa rồi là ngươi đã ngăn chiếc xe ngựa kia?” Hạc Thương hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tấm mạng che của nàng.
Thanh Loan biết mình không thể chối cãi. Nàng khẽ gật đầu.
“Thân thủ không tệ.” Hạc Thương nói, trong giọng nói có một tia nghi ngờ. “Ngươi có thấy kẻ bịt mặt kia chạy đi đâu không?”
“Không thấy.” Thanh Loan đáp gọn lỏn.
Hạc Thương nhìn nàng chằm chằm, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Tô Sát cũng bước tới, ánh mắt toát lên vẻ hung tợn.
“Hạc Thương, hỏi nhiều làm gì, bắt về phủ tra khảo là biết ngay.”
Bắt về Ninh phủ? Thanh Loan trong lòng cười lạnh. Nàng không thể để chuyện đó xảy ra. Nàng khẽ đưa tay vào trong tay áo, chạm vào tấm ngọc bài Lục gia.
“Hai vị đại nhân,” nàng đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo một sự uy nghiêm không thể xem thường, “Ta là người của Lục phủ, hôm nay phụng mệnh Thừa tướng ra ngoài làm việc. Các ngươi muốn bắt người của Lục phủ sao?”
Nói rồi, nàng từ từ lấy tấm ngọc bài ra, giơ lên trước mặt họ.
Tô Sát và Hạc Thương nhìn thấy chữ “Lục” trên tấm ngọc bài, sắc mặt cả hai đều khẽ biến đổi. Lục gia không phải là nơi họ có thể tùy tiện động vào.
“Thì ra là người của Lục Thừa tướng, thất lễ rồi.” Hạc Thương nói, nhưng sự nghi ngờ trong mắt vẫn không hề giảm bớt. “Chỉ là, một người của Lục phủ sao lại có thân thủ tốt như vậy?”
“Lục phủ cao thủ như mây, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi.” Thanh Loan đáp, rồi cất ngọc bài đi. “Nếu hai vị đại nhân không còn việc gì, ta xin cáo từ.”
Nàng không đợi họ trả lời, liền đỡ Thuận Hỉ dậy, cùng cậu ta dựng lại chiếc xe bò. Tô Sát và Hạc Thương nhìn theo bóng lưng của nàng, trong mắt đầy vẻ phức tạp.
Ngồi trên xe trở về cung, Thanh Loan vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Cuộc gặp gỡ với Tạ Từ, cuộc truy sát của người của Ninh Yến Lễ, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của nàng. Ván cờ này, dường như còn phức tạp hơn những gì nàng tưởng tượng.
Tạ Từ, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn có vai trò gì trong những âm mưu của kiếp này?
Và kẻ bịt mặt kia là ai? Tại sao Ninh Yến Lễ lại muốn giết hắn?
Những câu hỏi cứ xoay vần trong đầu nàng. Tấm ngọc bài Lục gia đã giúp nàng thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng nàng biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Con đường phía trước còn rất nhiều cạm bẫy đang chờ đợi nàng.