Chương 5 : Người Tình
Hứa Dạ vẫn còn choáng váng vì những gì Diệp Chiêu đã tiết lộ. Hắn ta không chỉ là kẻ buôn lậu, mà còn là kẻ đã ép chị gái cô đến cái chết. Nỗi đau và sự căm phẫn dâng trào trong lòng cô. Cô siết chặt tay Giang Ngạn, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh, như một điểm tựa giữa những sóng gió. Giang Ngạn luôn là người duy nhất ở bên cô, bảo vệ cô.
“Anh có biết căn phòng đó cất giữ thứ gì không?” Hứa Dạ hỏi Giang Ngạn khi họ đã ở trên xe, giọng cô khàn khàn.
Giang Ngạn lái xe, ánh mắt anh tập trung vào con đường phía trước. “Anh không chắc, nhưng nó rất có thể là bằng chứng quan trọng. Diệp Chiêu sẽ không dễ dàng cất giấu thứ gì đó mà không có ý đồ.”
Hứa Dạ nhớ lại ánh mắt của Diệp Chiêu khi hắn ta nói về “thứ” đó, đầy vẻ chiếm hữu và tàn độc. Cô cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
“Chúng ta phải tìm cách đột nhập vào căn phòng đó,” Hứa Dạ nói, “Em nghĩ đó là nơi hắn ta cất giấu những bí mật kinh khủng nhất.”
Giang Ngạn gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy. Nhưng chúng ta cần một kế hoạch cẩn thận. Biệt thự của Diệp Chiêu được bảo vệ rất nghiêm ngặt.”
Hứa Dạ tựa đầu vào vai Giang Ngạn, cảm nhận sự mệt mỏi đang xâm chiếm. Cô đã quá kiệt sức sau những gì đã trải qua. Giang Ngạn luôn là người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy an toàn và được che chở.
“Em có muốn về nhà anh không?” Giang Ngạn hỏi, giọng anh dịu dàng. “Em cần nghỉ ngơi.”
Hứa Dạ gật đầu. Cô không muốn ở một mình trong căn hộ của mình lúc này. Cô cần sự hiện diện của Giang Ngạn, cần anh ở bên cạnh để xua đi những nỗi sợ hãi đang bủa vây.
Về đến nhà Giang Ngạn, Hứa Dạ đi tắm. Cô đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm xoa dịu cơ thể mệt mỏi. Cô nhớ lại ánh mắt của Diệp Chiêu, nụ cười khẩy của hắn ta, và những lời nói lạnh lùng. Nỗi căm hận trong lòng cô ngày càng lớn.
Khi cô bước ra, Giang Ngạn đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn nhẹ. Anh đưa cho cô một cốc sữa ấm, rồi nói: “Em hãy ăn một chút đi. Em đã không ăn gì cả tối rồi.”
Hứa Dạ uống sữa, cảm thấy cơ thể ấm áp hơn. Cô nhìn Giang Ngạn, ánh mắt anh đầy vẻ quan tâm.
“Anh đã liên lạc với cảnh sát Chu,” Giang Ngạn nói, “Anh ấy sẽ bắt đầu điều tra Diệp Chiêu về những vụ buôn lậu động vật quý hiếm. Và anh cũng đã kể cho anh ấy nghe về vụ án của chị gái em.”
Hứa Dạ ngạc nhiên: “Thật sao? Anh ấy có tin không?”
Giang Ngạn gật đầu: “Anh ấy là một cảnh sát có kinh nghiệm. Anh ấy sẽ điều tra kỹ lưỡng. Nhưng chúng ta vẫn cần bằng chứng xác thực để kết tội Diệp Chiêu.”
Hứa Dạ gật đầu. Cô biết, con đường phía trước vẫn còn rất dài và đầy chông gai.
Giang Ngạn ngồi xuống bên cạnh Hứa Dạ, nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Em hãy cứ nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện cứ để anh lo.”
Hứa Dạ tựa vào vai Giang Ngạn, cảm thấy một sự bình yên hiếm có. Cô biết mình có thể tin tưởng anh.
Sáng hôm sau, Hứa Dạ thức dậy sớm. Cô cảm thấy tinh thần đã tốt hơn nhiều. Giang Ngạn đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.
“Anh có kế hoạch gì không?” Hứa Dạ hỏi khi họ đang ăn sáng.
Giang Ngạn đặt một tập tài liệu lên bàn. “Anh đã tìm hiểu về căn phòng đó. Nó là một phòng an toàn được thiết kế đặc biệt để cất giữ những vật phẩm có giá trị cao. Và có vẻ như, Diệp Chiêu cất giấu một thứ rất đặc biệt ở đó.”
Hứa Dạ cảm thấy tim mình đập mạnh. “Là cái gì?”
“Anh không chắc,” Giang Ngạn nói, “Nhưng anh đã tìm thấy một số thông tin về một vật phẩm được Diệp Chiêu mua cách đây nhiều năm. Đó là một chiếc hộp nhạc cổ, được làm từ gỗ quý hiếm và khảm đá quý. Và điều đặc biệt là, nó có hình một vũ công ballet.”
Hứa Dạ chợt nhớ đến lời của lão Chu: “Cái chết của chim họa mi.” Chị gái cô đã chết trong bộ trang phục biểu diễn, và chiếc hộp nhạc có hình vũ công ballet. Liệu có sự liên kết nào không?
“Hộp nhạc?” Hứa Dạ lẩm bẩm.
Giang Ngạn gật đầu: “Có thể nó là một thứ kỷ niệm, hoặc một thứ có ý nghĩa đặc biệt đối với Diệp Chiêu và Tống Dung. Hoặc, nó có thể là một bằng chứng quan trọng.”
“Chúng ta phải lấy được nó,” Hứa Dạ kiên quyết nói, “Nếu nó là bằng chứng, nó sẽ giúp chúng ta vạch trần Diệp Chiêu.”
Giang Ngạn gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy. Anh đã tìm hiểu về hệ thống an ninh của biệt thự. Nó rất phức tạp. Chúng ta cần sự giúp đỡ của một người chuyên nghiệp.”
Hứa Dạ nhớ đến một người mà cô đã từng gặp trong quá khứ, một hacker thiên tài mà cô từng quen biết khi còn là sinh viên. Cô biết người đó có thể giúp họ.
Hứa Dạ liên lạc với người đó, và họ đồng ý giúp đỡ. Giang Ngạn và Hứa Dạ cùng nhau lên kế hoạch đột nhập vào biệt thự của Diệp Chiêu. Kế hoạch rất chi tiết, bao gồm cả việc vô hiệu hóa hệ thống an ninh, tránh né camera giám sát, và tìm đường đến căn phòng an toàn.
Đêm đó, Hứa Dạ và Giang Ngạn cùng với người hacker tiến hành kế hoạch. Hứa Dạ mặc một bộ đồ đen bó sát, thuận tiện cho việc di chuyển. Giang Ngạn cũng vậy, anh ấy trông như một bóng ma trong màn đêm.
Họ lẻn vào biệt thự. Hệ thống an ninh đã được vô hiệu hóa, camera giám sát cũng đã bị can thiệp. Họ di chuyển một cách cẩn thận, như những bóng ma, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khi đến gần căn phòng an toàn, Giang Ngạn phát hiện ra có một lớp bảo vệ thứ hai. Người hacker bắt đầu làm việc, cố gắng phá vỡ lớp bảo vệ này.
Trong khi chờ đợi, Hứa Dạ nhìn xung quanh. Cô thấy những bức tranh đắt tiền trên tường, những món đồ cổ quý giá được trưng bày. Biệt thự này là một kho báu, nhưng nó lại ẩn chứa những bí mật tàn độc.
Cuối cùng, cánh cửa phòng an toàn cũng mở ra. Hứa Dạ và Giang Ngạn bước vào. Căn phòng tối om, chỉ có một ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào. Họ bật đèn pin điện thoại lên.
Trong căn phòng, có một chiếc hộp kính lớn, bên trong là một vật phẩm được phủ bằng vải nhung đen. Hứa Dạ tiến lại gần, trái tim cô đập mạnh. Giang Ngạn cũng vậy, ánh mắt anh đầy vẻ căng thẳng.
Hứa Dạ nhẹ nhàng vén tấm vải nhung đen lên. Bên dưới, một chiếc hộp nhạc cổ kính xuất hiện. Chiếc hộp được làm từ gỗ tối màu, chạm khắc tinh xảo hình những bông hoa hồng và một vũ công ballet nhỏ bé. Khi cô mở nắp, một giai điệu du dương vang lên, và vũ công ballet nhỏ bé bắt đầu xoay tròn.
Hứa Dạ và Giang Ngạn nhìn nhau. Đây chính là chiếc hộp nhạc mà Giang Ngạn đã nói.
Hứa Dạ nhấc chiếc hộp nhạc lên. Cô cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ nó. Cô biết, đây không chỉ là một chiếc hộp nhạc thông thường.
Khi họ chuẩn bị rời đi, đột nhiên, chuông báo động vang lên.
Diệp Chiêu đã phát hiện ra!
“Chết tiệt!” Giang Ngạn lẩm bẩm.
Hứa Dạ và Giang Ngạn lập tức chạy ra khỏi căn phòng. Người hacker đã cảnh báo họ rằng hệ thống báo động đã được kích hoạt. Họ phải nhanh chóng thoát ra ngoài.
Khi họ chạy ra khỏi biệt thự, Diệp Chiêu đã đứng ở cửa, tay hắn ta cầm một khẩu súng. Ánh mắt hắn ta đầy vẻ giận dữ và tàn độc.
“Các ngươi dám đột nhập vào nhà ta!” Diệp Chiêu gầm lên.
Hứa Dạ và Giang Ngạn chạy về phía rừng cây gần đó. Giang Ngạn nắm chặt tay Hứa Dạ, kéo cô chạy nhanh nhất có thể.
Tiếng súng vang lên.
Hứa Dạ cảm thấy một cơn đau nhói ở vai. Cô lảo đảo, suýt ngã.
“Em có sao không?” Giang Ngạn hỏi, giọng anh đầy lo lắng.
“Không sao…” Hứa Dạ cố gắng nói, nhưng giọng cô yếu ớt.
Giang Ngạn không nói gì thêm. Anh cõng Hứa Dạ lên, tiếp tục chạy sâu vào rừng. Tiếng súng vẫn vang lên phía sau, nhưng họ đã dần thoát khỏi tầm nhìn của Diệp Chiêu.
Trong bóng tối của rừng, Giang Ngạn cõng Hứa Dạ chạy không ngừng. Anh cảm nhận được cơ thể cô đang yếu dần. Anh biết mình phải đưa cô đến nơi an toàn càng sớm càng tốt.
Cuối cùng, họ cũng đến được một con đường vắng. Giang Ngạn đặt Hứa Dạ xuống, anh thở hổn hển.
“Em có ổn không?” Anh hỏi, nhìn vết thương trên vai cô. Máu đang thấm qua lớp vải đen.
“Em không sao.” Hứa Dạ cố gắng mỉm cười, nhưng khuôn mặt cô trắng bệch.
Giang Ngạn lấy điện thoại ra, gọi một chiếc taxi. Anh biết không thể đưa Hứa Dạ đến bệnh viện ngay lập tức, vì Diệp Chiêu có thể đã thông báo cho cảnh sát. Anh phải tìm một nơi an toàn để điều trị vết thương cho cô trước.
Khi chiếc taxi đến, Giang Ngạn đỡ Hứa Dạ lên xe. Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt anh đầy vẻ kiên quyết. Anh biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.