Chương 5 : Rượu Mừng Hóa Thuốc Độc
Vụ việc “anh hùng cứu hai mỹ nhân” dưới chân dốc nhanh chóng trở thành cơn bão quét qua toàn bộ bãi săn. Chỉ trong nửa canh giờ, câu chuyện đã được thêu dệt thành vô số phiên bản, mỗi phiên bản lại thêm phần kịch tính và mờ ám, lan truyền từ lều trại này sang lều trại khác với tốc độ của gió thảo nguyên.
Tại lều trại của Tướng quân phủ, không khí nặng nề như chì. Tống Khanh Vân nằm trên giường, trán quấn một lớp băng trắng mỏng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, hàng mi dài khẽ run rẩy, ra vẻ yếu ớt và kinh hoàng tột độ. Thái y được mời đến bắt mạch, chỉ kết luận rằng tiểu thư bị kinh sợ quá độ, cộng thêm va đập khi ngã ngựa nên cần phải tĩnh dưỡng, ngoài ra không có gì đáng ngại.
Bên ngoài, các phu nhân và tiểu thư của các thế gia lũ lượt kéo đến “thăm hỏi”. Miệng thì nói lời an ủi, nhưng ánh mắt ai nấy đều không giấu được vẻ tò mò và hả hê.
“Tống tiểu thư đúng là hồng nhan bạc phận, có một vị hôn phu anh dũng như Từ công tử mà vẫn gặp tai ương.”
“Nói cũng không phải, nếu không có Từ công tử và Ngu tiểu thư ở đó, e là Tống tiểu thư đã lành ít dữ nhiều. Chỉ là không hiểu sao, ba người họ lại tình cờ xuất hiện cùng một chỗ như vậy?”
“Ta nghe nói, Ngu tiểu thư vì quá sợ hãi mà ngất xỉu. Thật là một nữ tử yếu đuối, đáng thương.”
“Yếu đuối hay là diễn kịch thì ai mà biết được. Vị hôn phu của biểu muội ở đó, mình lại ngất đi một cách “kịp thời” như vậy, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.”
Những lời bàn tán, dù cố ý đè thấp giọng, vẫn lọt vào tai Tống Khanh Vân. Nàng nhắm mắt, khóe môi giấu dưới lớp chăn khẽ cong lên. Đúng vậy, cứ bàn tán đi, càng nhiều người nghi ngờ, càng nhiều người tò mò, thì màn kịch của nàng mới càng đặc sắc.
Trong khi đó, tại lều trại của Từ gia, tình hình lại hoàn toàn trái ngược. Từ Dực được tung hô như một anh hùng. Hắn ngồi đó, tay áo bị rách một đường dài do nanh lợn rừng, ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường. Ngu Âm Âm thì đã “tỉnh lại”, ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đỏ hoe, không ngừng dùng khăn tay chấm nước mắt, ra vẻ tự trách.
“Đều tại muội,” ả ta nức nở, “Nếu không phải muội yếu đuối ngất đi, Dực lang đã không phải vất vả như vậy để bảo vệ cả hai chị em.”
Mẹ của Từ Dực, Từ phu nhân, vỗ về tay ả ta, nhưng ánh mắt nhìn ả lại có vài phần dò xét. “Không trách con được, con cũng chỉ là bị dọa sợ thôi. Chỉ có điều, Khanh Vân bên kia không biết thế nào rồi.”
Từ Dực lên tiếng: “Mẹ yên tâm, con đã cho người sang hỏi thăm, Khanh Vân chỉ bị trầy xước ngoài da và hoảng sợ một chút, không có gì đáng ngại. Con đã dặn dò thái y phải dùng thuốc tốt nhất cho nàng.” Hắn nói năng đường hoàng, ra vẻ một vị hôn phu đầy trách nhiệm, nhưng trong lòng lại cảm thấy phiền phức. Hắn không hiểu sao Tống Khanh Vân lại có thể gặp rắc rối đúng lúc như vậy.
Buổi tiệc tối diễn ra trong một không khí kỳ quặc. Mọi người nâng chén chúc tụng chiến tích săn bắn ban ngày, nhưng tâm điểm của sự chú ý vẫn là câu chuyện tình tay ba đầy kịch tính kia. Từ Dực và Ngu Âm Âm ngồi cùng một bàn, giữ một khoảng cách chừng mực nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía nhau.
Khi mọi người đang cho rằng Tống Khanh Vân vì bị thương và xấu hổ mà không đến dự tiệc, thì cửa lều chính bỗng được vén lên. Tống Khanh Vân, trong bộ váy lụa màu trắng thuần khiết, được Ngọc Trúc dìu vào. Gương mặt nàng vẫn còn tái nhợt, bước đi có chút xiêu vẹo, trông vô cùng đáng thương, khiến lòng người không khỏi dâng lên sự thương cảm.
Nàng đi thẳng đến trước mặt Từ Dực, không hành lễ, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Từ Dực thấy nàng, trong lòng có chút chột dạ, vội đứng lên: “Khanh Vân, nàng không sao chứ? Sao không nghỉ ngơi cho khỏe?”
“Ta không nghỉ ngơi được.” Giọng Tống Khanh Vân yếu ớt nhưng lại rõ ràng, vang vọng khắp lều trại. “Ta có vài điều, muốn hỏi cho rõ ràng ngay tại đây, trước mặt tất cả mọi người.”
Tất cả mọi người đều nín thở, kịch hay sắp bắt đầu.
“Ta muốn hỏi,” Tống Khanh Vân nhìn thẳng vào mắt Từ Dực, rồi lại liếc sang Ngu Âm Âm đang cúi đầu, “Tại sao khi ta gặp nạn, hai người lại tình cờ xuất hiện cùng một chỗ? Bãi săn rộng lớn như vậy, thật là trùng hợp.”
Từ Dực cau mày: “Khanh Vân, nàng nói vậy là có ý gì? Ta và Âm Âm tình cờ đi săn cùng một hướng, nghe thấy tiếng kêu của nàng nên mới vội vàng chạy tới. Nàng không cảm kích thì thôi, sao lại còn nghi ngờ?”
“Nghi ngờ?” Tống Khanh Vân cười khổ, nụ cười mang theo vẻ bi thương. “Ta không dám nghi ngờ. Ta chỉ cảm thấy, hôn ước này dường như đã mang đến cho ta quá nhiều tai ương. Từ khi có hôn ước, ta mất đi sự tự do, phải từ bỏ những thứ mình yêu thích. Giờ đây, ngay cả tính mạng cũng suýt mất, còn bị người đời chê cười là kẻ đáng thương bị cắm sừng.”
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi dõng dạc tuyên bố: “Từ Dực, ta muốn từ hôn!”
Bốn chữ này như một quả bom nổ tung giữa lều trại. Mọi người đều sững sờ. Từ phu nhân đứng phắt dậy, chỉ vào mặt nàng: “Tống Khanh Vân, ngươi điên rồi! Hôn sự là do bệ hạ ban cho, ngươi nói từ là từ được sao?”
Từ Dực cũng tức giận, cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. “Khanh Vân, nàng đừng hồ đồ nữa! Nàng chỉ là bị hoảng sợ nên mới nói bậy thôi. Mau, về lều nghỉ ngơi đi!”
“Ta không hồ đồ!” Tống Khanh Vân gạt tay hắn ra, ánh mắt kiên định. “Ta đã suy nghĩ rất kỹ. Ta không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ, cũng không muốn chen vào giữa hai người. Ta xin thành toàn cho hai người!”
Nói rồi, nàng lảo đảo, ra vẻ như sắp ngã. Ngọc Trúc vội vàng đỡ lấy nàng. Giữa lúc hỗn loạn, không ai để ý, Ngọc Trúc đã nhanh như chớp, rắc một ít bột trắng không màu không vị từ chiếc hộp gỗ nhỏ vào chén rượu đặt trước mặt Từ Dực. Động tác của cô nhanh gọn và kín đáo, hoàn toàn hòa vào sự hỗn loạn của khung cảnh.
Từ Dực bị nàng làm cho tức giận và mất mặt, cầm chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch để dằn cơn tức. “Nói bậy! Ta và Âm Âm trong sạch, nàng đừng vu oan cho người khác!”
Tống Khanh Vân nhìn hắn uống cạn chén rượu, trong lòng cười lạnh. Mồi đã cắn câu.
Nàng không tranh cãi nữa, chỉ ra vẻ đau khổ, được Ngọc Trúc dìu về chỗ ngồi. Cuộc đối chất tạm thời kết thúc, nhưng không khí trong lều trại càng thêm căng thẳng. Mọi người vừa xem kịch vui, vừa chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Chỉ khoảng nửa tuần trà sau, tác dụng của “Thất Tán Hồn” bắt đầu phát huy.
Ánh mắt của Từ Dực trở nên mơ màng, gò má ửng hồng. Hắn không còn để tâm đến những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt chỉ dán chặt vào Ngu Âm Âm đang ngồi bên cạnh.
“Âm Âm,” hắn đột nhiên nắm lấy tay ả ta, giọng nói dịu dàng đến sến súa, “Nàng xem, hôm nay nàng thật đẹp. Đẹp hơn tất cả những đóa hoa ở đây.”
Ngu Âm Âm giật mình, vội rụt tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt hơn. “Dực lang, chàng nói gì vậy? Đây là nơi đông người…”
“Đông người thì sao?” Từ Dực cười một cách kỳ lạ, ánh mắt đầy vẻ si mê. “Ta chỉ muốn nói cho cả thế giới biết, ta yêu nàng. Ta yêu nàng hơn cả sinh mệnh của mình.”
Hành động và lời nói của hắn khiến tất cả mọi người đều chết lặng. Từ phu nhân mặt cắt không còn giọt máu.
Chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Từ Dực đột nhiên đứng dậy, kéo Ngu Âm Âm vào lòng, mặc cho ả ta giãy giụa trong xấu hổ và hoảng sợ. Hắn cúi xuống, đặt lên môi ả một nụ hôn nồng cháy ngay trước mặt hàng trăm con mắt đang kinh ngạc.
“A…!” Các tiểu thư khuê các hét lên, vội vàng lấy tay che mắt. Các phu nhân thì mặt mày biến sắc. Các công tử thì vừa kinh ngạc vừa có chút hả hê.
Vụ bê bối đã được đẩy lên đỉnh điểm. Không còn là tin đồn, không còn là nghi ngờ, mà là sự thật phơi bày một cách trần trụi và ô nhục nhất.
Tống Khanh Vân ngồi ở một góc, bình thản nhấp một ngụm trà. Nàng khẽ ngước mắt, nhìn về phía đối diện. Yến Cảnh Hành cũng đang nhìn nàng, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười tán thưởng.
Màn kịch này, quả nhiên không làm hắn thất vọng.