Chương 6 : Chương 6: Bảy Ngày Địa Ngục
Nỗi sợ hãi của mẹ tôi không kéo dài được lâu. Nó nhanh chóng bị lòng tham vô đáy của bà nhấn chìm. Cái chết của trưởng làng và Lưu què, thay vì là một lời cảnh báo, lại vô tình loại bỏ hai kẻ đầu tiên thèm khát đàn chó con, khiến cho “tài sản” còn lại trong mắt bà càng thêm quý giá. Bố tôi thì vẫn như kẻ mất hồn, ban ngày thì lầm lì, nhưng đêm đến lại mang chăn gối ra chuồng chó, chìm trong thế giới bệnh hoạn của riêng ông.
Sáng hôm sau, một vị khách không mời mà đến đã phá vỡ sự yên tĩnh giả tạo trong nhà. Đó là Quách mặt rỗ, một gã độc thân đã ngoài bốn mươi, nổi tiếng khắp làng vì tính tình keo kiệt và ánh mắt lúc nào cũng hau háu như chó đói. Khuôn mặt chi chít vết rỗ của gã nở một nụ cười xun xoe khi thấy bố tôi.
“Anh Đại Trụ,” gã cất tiếng, giọng a dua nịnh bợ. “Nghe nói chó con nhà anh bị trộm mất rồi, tiếc thật. Nhưng mà… con chó mẹ của anh thì đúng là tuyệt phẩm!”
Bố tôi gãi đầu, đáp: “Chó con thì bị trộm mất rồi thật, chúng tôi cũng đang rầu đây.”
Quách mặt rỗ không quan tâm. Ánh mắt gã dán chặt vào con chó mẹ đang nằm trong chuồng, một ánh mắt thèm thuồng đến lộ liễu. “Anh xem, bộ lông của nó kìa, vừa mượt vừa bóng. Tôi sống gần hết đời người mà chưa thấy con chó nào có bộ lông đẹp như vậy. Anh Đại Trụ này,” gã hạ giọng, rút trong túi ra một nắm tiền lẻ nhàu nát, “hay là thế này, số tiền này tôi gửi anh gọi là chút quà mọn. Anh cho phép tôi… vào trong đó ở riêng với nó một lát, chỉ để ngắm bộ lông của nó thôi, tuyệt đối không làm gì khác.”
Lời đề nghị kỳ quái của gã khiến tôi sững sờ. Ai lại đi trả tiền chỉ để ngắm lông một con chó? Nhưng bố mẹ tôi thì không nghĩ vậy. Mẹ tôi, từ trong nhà nghe thấy tiếng tiền, vội chạy ra, mắt sáng lên. Bố tôi, sau một thoáng ngạc nhiên, nhìn thấy nắm tiền trong tay gã thì liền gật đầu lia lịa.
“Được, được chứ! Chỉ là ngắm thôi thì có gì đâu. Miễn là Quách đệ thích là được!”
Điều kỳ lạ hơn nữa là phản ứng của con chó mẹ. Khi Quách mặt rỗ tiến lại gần, nó không gầm gừ hay sợ hãi. Ngược lại, nó đứng dậy, uốn éo thân mình, dùng đầu cọ vào chân gã. Nó thậm chí còn thè chiếc lưỡi ẩm ướt của mình ra, liếm nhẹ lên những ngón tay cáu bẩn của gã. Hành động đó không phải là sự thân thiện. Nó là một sự quyến rũ lạnh lẽo, một lời mời gọi đầy chết chóc.
Quách mặt rỗ đỏ mặt, ho khan vài tiếng để che giấu sự bối rối và phấn khích của gã. Gã vội vã đưa tiền cho mẹ tôi rồi chui tọt vào căn phòng nhỏ bên trong chuồng chó. Cánh cửa gỗ đóng sầm lại.
Ban đầu, tôi chỉ nghe thấy tiếng gã xuýt xoa khen ngợi: “Đẹp thật… Mịn thật… Đúng là chưa từng thấy…” Nhưng chỉ một lát sau, những tiếng rên rỉ thảm thiết, quen thuộc của con chó mẹ lại vang lên. Tiếng kêu của nó lần này còn đau đớn và ai oán hơn cả những lần bị đánh đập. Tim tôi thắt lại, cảm giác ghê tởm và khó hiểu bao trùm lấy tâm trí.
Một lúc lâu sau, Quách mặt rỗ bước ra, mặt mày thỏa mãn, mồ hôi nhễ nhại. Gã không ngừng tấm tắc: “Bộ lông đó… đúng là ‘thủy nộn’ (mềm non như nước). Đáng tiền, thật sự đáng tiền!”
Lời đồn của Quách mặt rỗ về “bộ lông tuyệt phẩm” của con chó mẹ lan ra nhanh như một cơn dịch bệnh. Đàn ông trong cái làng khô cằn và tù túng này, những kẻ quanh năm chỉ biết đến rượu và cờ bạc, bỗng tìm thấy một thú vui mới, một sự tò mò bệnh hoạn. Họ bắt đầu kéo đến nhà tôi, ai cũng cầm theo tiền, mặt mày háo hức, đòi được “thưởng lãm bộ lông”.
Và thế là, một ngành kinh doanh man rợ đã ra đời ngay tại sân nhà tôi. Bố mẹ tôi, quên hết mọi nỗi sợ hãi, trở thành những kẻ môi giới chuyên nghiệp. Mẹ tôi ngồi ở ngoài thu tiền, còn bố tôi thì sắp xếp cho từng người vào “phiên” của mình, mỗi phiên kéo dài vài tiếng.
Bảy ngày tiếp theo là bảy ngày địa ngục. Sân nhà tôi lúc nào cũng có những gã đàn ông xếp hàng chờ đợi. Và từ căn phòng nhỏ tăm tối kia, tiếng kêu thảm thiết của con chó mẹ vang lên không ngớt, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng. Nó trở thành một giai điệu ám ảnh, một bản nhạc nền cho sự mục rữa của cả ngôi làng. Tôi không hiểu, nếu chỉ là ngắm lông, tại sao nó lại phải kêu la thảm thiết đến vậy?
Phụ nữ trong làng bắt đầu kéo đến chửi rủa. Họ đứng ngoài cổng, chỉ tay vào nhà tôi mà nguyền rủa. Họ nói con chó mẹ nhà tôi đã thành tinh, là yêu quái chuyên đi hút hồn phách đàn ông của họ. Họ nói bố mẹ tôi vì đồng tiền mà dung túng cho yêu ma tác quái, sau này cả nhà sẽ không được chết yên lành. Mẹ tôi mặc kệ, bà chỉ xua tay đuổi họ đi rồi lại vui vẻ ngồi đếm những đồng tiền nhàu nát, bẩn thỉu kiếm được từ sự đau khổ của kẻ khác.
Đến ngày thứ tám, dòng người mới thưa dần. Có lẽ đàn ông trong làng đã “thưởng lãm” hết lượt. Mẹ tôi nói: “Cho nó nghỉ một hôm lấy sức. Con ranh kia, mang ít cơm ngon vào cho nó ăn.”
Tôi run rẩy bưng bát cơm thịt vào chuồng chó. Bảy ngày qua, tôi đã không dám lại gần nơi này. Sự im lặng bây giờ thật đáng sợ. Tôi đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ. Một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mắt tôi.
Con chó mẹ đang nằm trên đống rơm, nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi. Mọi vết thương trên người nó đã biến mất không một dấu vết. Thân hình nó không còn gầy gò, mà trở nên đầy đặn, béo tốt. Bộ lông của nó không chỉ sạch sẽ mà còn sáng bóng một cách lạ thường, như thể được phủ một lớp dầu. Khuôn mặt nó, không, phải gọi là dung mạo của nó, đã trở nên xinh đẹp và quyến rũ một cách kỳ lạ. Nếu không phải nó vẫn mang hình hài của một con chó, tôi đã nghĩ đó là một mỹ nhân kiều diễm.
Nó thấy tôi, ánh mắt sắc lạnh của nó dịu lại. Tôi đặt bát cơm xuống, nước mắt bỗng dưng trào ra. Tôi khóc cho những trận đòn roi, cho những tiếng kêu thảm thiết, cho sự hy sinh của nó. “Cô… cô đã chịu khổ rồi,” tôi nức nở. “Đợi một thời gian nữa thôi, tôi nhất định sẽ tìm cách giúp cô trốn thoát. Tôi sẽ đưa cô đến thành phố, đi tìm những đứa con của cô…”
Nó lặng lẽ đứng dậy, tiến lại gần, dụi đầu vào tay tôi. Rồi nó gật đầu một cách chậm rãi, rõ ràng. Lời giao ước của chúng tôi một lần nữa được xác nhận.
Sự tò mò về những gì đã thực sự xảy ra trong bảy ngày qua thôi thúc tôi. Tôi phải biết sự thật. Tối hôm đó, khi một gã đàn ông khác trong làng, nghe danh muộn, tìm đến và được bố mẹ tôi cho vào “phiên”, tôi đã quyết định. Nhân lúc bố mẹ không để ý, tôi lẻn ra sau nhà, áp mắt vào một khe hở nhỏ trên vách gỗ của căn phòng.
Những gì tôi nghe được vẫn là tiếng rên la thảm thiết của con chó và tiếng thở dốc của gã đàn ông. Nhưng những gì tôi thấy lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Bên trong, con chó mẹ hoàn toàn không bị làm sao cả. Nó đang ung dung đứng trong một góc, bình thản ăn chỗ thức ăn mà tôi đã mang vào ban chiều. Nó không hề phát ra một tiếng động nào. Kẻ đang tạo ra âm thanh là gã đàn ông kia. Gã ta như bị ma nhập, hai mắt trợn trừng, người đầm đìa mồ hôi, liên tục dùng thân mình húc mạnh vào bức tường đối diện, miệng phát ra những tiếng rên rỉ và thở dốc. Gã tự hành hạ mình trong một cơn cuồng loạn không thể kiểm soát.
Và tiếng kêu của con chó? Nó là một ảo ảnh. Một thứ âm thanh ma quái mà nó tạo ra để che đậy sự thật. Tôi sững sờ. Tôi đã hiểu ra tất cả.
Nó không phải là nạn nhân. Nó là kẻ đi săn. Nó không bị hành hạ. Nó đang hành hạ họ. Nó dùng một thứ ảo thuật tà ác nào đó, dụ dỗ những gã đàn ông ham mê sắc dục vào bẫy, rồi từ từ rút cạn sinh lực và tra tấn họ trong chính ảo tưởng của họ. Bảy ngày qua không phải là địa ngục của nó. Đó là địa ngục mà nó tạo ra cho những kẻ đã hại nó.
Và bố mẹ tôi, những kẻ tham lam và ngu ngốc, lại đang vui vẻ thu tiền từ chính quá trình báo thù của nó. Họ không phải là chủ nhân. Họ chỉ là những tên cai ngục giữ cửa cho một con quỷ đang thong thả thưởng thức bữa tiệc trả thù của mình.