Chương 6 : Bị cướp đoạt
Một mình trong căn phòng tối, đôi mắt Thời Vãn Vãn vẫn sáng rực. Đến nước này rồi, còn gì để cô phải sợ hãi nữa?
Nhưng bây giờ cô phải tìm cách giải quyết chuyện này.
Người cha ruột Thời Diệu Hải đã ra lệnh không chỉ tịch thu điện thoại của cô mà còn nhốt cô trong căn phòng nhỏ này. Cơm nước được người mang vào tận nơi, ăn xong lại bị khóa cửa lại, không cho cô ra ngoài dù chỉ nửa bước hay liên lạc với bất cứ ai.
Không được hoảng loạn, phải bình tĩnh chờ thời cơ.
Ngày hôm sau, khi Thời Vãn Vãn còn đang ngủ say, một tiếng “rầm” vang lên, cửa bị đá tung. Cô giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu nhìn Thời Kim Chi đang nghênh ngang bước vào.
Thời Kim Chi diện một chiếc váy tiểu thư mới nhất, đi đôi giày cao gót 12cm, dáng vẻ kiêu ngạo.
Thời Vãn Vãn thầm nghĩ, “Đi cao thế không sợ trẹo chân à?”
Thời Kim Chi bước vào, giọng điệu mỉa mai, “Chị à, chị đúng là may mắn thật đấy, sắp gả vào nhà họ Hoắc rồi. Mẹ tôi đối xử với chị như vậy cũng đủ tốt rồi.”
Thời Vãn Vãn từ từ ngồi dậy, đáp trả một cách châm biếm, “Cái may mắn này chị cho em, em có muốn không?”
Thời Kim Chi không trả lời câu hỏi, cứ thế nói tiếp, “Chị có biết anh Viêm đã về chưa?”
Nghe thấy cái tên đó, Thời Vãn Vãn sững sờ.
Từ nhỏ, Thời Vãn Vãn và “anh Viêm” đã lớn lên cùng nhau. Mỗi khi bị Trần Lâm và Thời Kim Chi bắt nạt, anh Viêm đều xuất hiện bên cạnh, lặng lẽ bảo vệ và đồng hành cùng cô qua những thời khắc đen tối.
Thời Vãn Vãn vẫn nhớ như in năm 14 tuổi, khi anh Viêm ra nước ngoài, anh đã dịu dàng lau nước mắt cho cô và hứa, “Vãn Vãn, đợi anh về nhé…”
Thời Vãn Vãn chưa kịp vui mừng vì anh Viêm trở về thì đã bị câu nói tiếp theo của Thời Kim Chi giáng một đòn mạnh.
“Sáng nay anh ấy đến nhà, hai gia đình đã bàn bạc và định ngày cưới cho chúng ta rồi.” Thời Kim Chi đỏ mặt, thẹn thùng nói.
Mặt Thời Vãn Vãn trắng bệch ngay lập tức.
Thời Kim Chi nhìn vẻ mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái mét của cô thì trong lòng vô cùng hả hê.
Từ khi Trần Lâm đưa cô ta về nhà họ Thời, cô ta luôn tìm cách cướp đi mọi thứ của Thời Vãn Vãn. Cô ta thích cái cảm giác lấy đi đồ của người khác. Thế nhưng có một người, luôn lạnh nhạt với cô ta mà lại luôn chạy theo Thời Vãn Vãn.
Cô ta chỉ có thể đứng một bên nhìn anh Viêm và Thời Vãn Vãn vui vẻ bên nhau. Chính vì vậy, Thời Kim Chi không thích cô chị này. Không thích tất cả những gì thuộc về cô, và muốn cướp sạch tất cả.
“Chị à, khi nào kết hôn em sẽ gửi thiệp mời đến nhà họ Hoắc cho chị.” Vừa dứt lời, Thời Kim Chi đột nhiên đẩy mạnh Thời Vãn Vãn.
Thời Vãn Vãn bất ngờ mất thăng bằng ngã xuống đất. Thời Kim Chi đi ngang qua, dùng gót giày nhọn giẫm mạnh lên mu bàn tay cô, rồi đắc ý bước ra ngoài.
Da Thời Vãn Vãn trắng nõn nên mu bàn tay cô nhanh chóng sưng đỏ lên.
Nhưng cô dường như không cảm thấy đau.
Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, mặc cho móng tay cắm sâu vào da thịt, cô vẫn không cảm thấy đau một chút nào.
Ở một nơi khác, Lệ Tư Ngôn vẫn đang làm việc. Điện thoại cá nhân của anh reo lên. Nhìn thấy số của bà nội, anh nhíu mày.
Anh đợi đến giây cuối cùng trước khi cuộc gọi bị ngắt mới bắt máy.
“Bà nội.”
“Tư Ngôn à, tìm được cô gái đó chưa? Bà sắp có chắt rồi phải không?” Bà cụ hỏi bằng giọng gấp gáp, vui vẻ.
“Cháu đang bận việc.”
Bà cụ không hài lòng. “Bận cái gì mà bận, mau ra ngoài tìm người đi. Lỡ cô gái đó mang chắt của bà chạy mất thì sao? Mau đi tìm ngay…”
Lệ Tư Ngôn đặt điện thoại xuống bàn, “Ừ, cháu biết rồi.”
“Ừ cái gì mà ừ? Nhanh lên, nếu không bà sẽ đến công ty đấy.” Lệ Tư Ngôn không nói gì.
Bà cụ tiếp tục, “Cháu xem, cháu của ông Lâm còn biết gọi người rồi đấy. Giọng nói đáng yêu vô cùng. Còn bà, mỗi dịp lễ Tết lại cô đơn một mình. Cháu thì bận việc, chẳng có ai bầu bạn với bà già này cả…”
Nghe những lời này, Lệ Tư Ngôn cảm thấy đau đầu.
“Thôi được rồi, ngày mai cháu sẽ đưa một cô cháu dâu về thăm bà!”
Bà cụ nghe vậy, vội vàng nói, “Đưa ai? Phải là cô gái đang mang chắt của bà đấy nhé!”
Lệ Tư Ngôn bật cười, “Bà nội, nếu bụng cô ấy không có thì sao?”
“Nói bậy! Bà đã đi xem bói rồi. Năm nay nhất định bà sẽ có chắt.”
Vừa dứt lời, điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Lệ Tư Ngôn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, im lặng trong năm phút. Sau đó, anh cầm điện thoại lên, tìm số của Thời Vãn Vãn và gọi đi. Chỉ có giọng nói của tổng đài vang lên, “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Lệ Tư Ngôn cau chặt mày, gọi thêm lần nữa. Lần này, “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Một cơn giận không tên bùng lên trong lòng anh.
Anh chuyển sang gọi nội bộ. “Cậu Lệ, có chuyện gì không ạ?” Trợ lý Trần Hàm cung kính hỏi.
“Đến nhà họ Thời xem người phụ nữ đó đang làm gì.” Nói xong, anh dập máy.
Trần Hàm nhận lệnh, lập tức đến nhà họ Thời.
Người giúp việc ra mở cửa, thấy Trần Hàm đứng ở cổng thì hỏi, “Thưa ông, ông có việc gì không? Có phải tìm ông chủ hoặc bà chủ không ạ?”
Trần Hàm nói, “Xin lỗi đã làm phiền. Tôi muốn hỏi cô chủ Thời Vãn Vãn có ở nhà không?”
Trần Lâm đã dặn dò, bất cứ ai đến tìm Thời Vãn Vãn đều phải từ chối.
Người giúp việc nghe vậy, lập tức cảnh giác, “Ông tìm cô chủ của chúng tôi có việc gì không?”
“Tôi là quản lý dự án của công ty cô ấy. Có chuyện thế này, công ty yêu cầu tôi đưa cô Thời Vãn Vãn đi khảo sát thị trường. Tôi tình cờ đi ngang qua đây, nên tiện đường đến đón cô ấy luôn.”
Là một người giúp việc từng trải, bà ta không hề nao núng. “Xin lỗi, gần đây tiểu thư không thể đi làm được nữa. Cô ấy đang ở nhà chuẩn bị kết hôn. Tiểu thư vui quá có thể đã quên báo với công ty rồi. Ông về nói với mọi người trong công ty nhé.”
Trần Hàm hỏi thêm vài chi tiết rồi chào tạm biệt và trở về báo cáo với cậu Lệ.
Trên tầng 28.
Trần Hàm gõ cửa bước vào, thấy Lệ Tư Ngôn đang đứng bên cửa sổ.
“Cậu Lệ, tôi đã nắm rõ tình hình rồi.”
Lệ Tư Ngôn nghe vậy, quay lại ngồi vào bàn làm việc.
Trần Hàm đang suy nghĩ nên mở lời thế nào.
“Cái đó, cô chủ…”
“Nói thẳng.”
“Cô chủ… ừm… Thời Vãn Vãn đang chuẩn bị kết hôn. Người cô ấy sắp lấy là cậu cả nhà họ Hoắc.”
Trần Hàm vừa nói vừa lén quan sát sắc mặt của Lệ Tư Ngôn. Đúng như anh ta đoán, khi nghe tin Thời Vãn Vãn sắp gả cho người khác, ánh mắt của Lệ Tư Ngôn lóe lên một ngọn lửa giận dữ không thể kiềm chế, như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Lệ Tư Ngôn lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra. Anh nhìn chữ ký của Thời Vãn Vãn trên đó, cơn giận bùng lên khiến bản hợp đồng nhàu nát. “Thời Vãn Vãn, không có người phụ nữ nào dám lừa dối tôi mà còn có kết cục tốt đẹp đâu. Tôi sẽ khiến cô phải trả giá cho việc này!”