Chương 6 : Chu Việt Thiêm

Lâu Nguyễn ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ đã hơn mười phút, mỗi lần cô quan sát gần khuôn mặt này, đều cảm thấy từ tận đáy lòng phải thán phục.

Đúng là một người được Thượng Đế ưu ái.

Khuôn mặt này hoàn toàn có thể được coi là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của Thượng Đế, là kiệt tác của Nữ Oa.

Anh đứng đó, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ, chỉ có đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ nhếch lên của anh là rực rỡ.

Bà xã Tạ…

Lâu Nguyễn muộn màng nhận ra sự bối rối của mình.

May mà đối phương cũng không định ở lại đây lâu, ngón tay thon dài trắng nõn cắm vào túi quần, lười biếng nhìn quanh, “Đồ của cô ở kia, đừng quên.”

Lâu Nguyễn thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, động tác từ từ dừng lại.

Cô nhìn chiếc túi xách tay làm bằng ngọc trai trên bàn, cảm giác chua xót lại lặng lẽ trỗi dậy, lồng ngực có chút tắc nghẽn khó tả.

Đó là món quà Chu Việt Thiêm tặng cô vào ngày sinh nhật.

Không phải là hàng hiệu xa xỉ, mà là khi họ đi công tác ở Hải Thành, mua ở chỗ một bà lão bán túi đan.

Là do bà lão tự tay làm.

Tuy không đáng tiền, nhưng trước đây cô luôn rất trân trọng, cũng rất thích, chỉ khi có dịp quan trọng mới mang ra dùng.

Tạ Yến Lễ nhìn hành động của cô, lại liếc nhìn chiếc túi ngọc trai nhỏ, nhíu mày hỏi, “Sao vậy?”

Lẽ nào tối qua lúc giằng co, không cầm chắc, làm hỏng ở đâu rồi?

Lâu Nguyễn cười, lắc đầu, “Không có gì.”

Cô đi tới, cầm chiếc túi nhỏ lên.

Trong túi chỉ có một chiếc điện thoại.

Cô cúi đầu lấy ra, vẫn còn pin.

71 cuộc gọi nhỡ.

Lâu Nguyễn cúi đầu mở khóa, nhìn thấy tên người gọi nhỡ, Từ Húc Trạch.

Con trai của ba mẹ nuôi, người em trai không cùng huyết thống của cô.

Quan hệ giữa cô và Từ Húc Trạch trước nay không tốt lắm, sao cậu ta lại gọi điện.

Hay là nhà có chuyện gì?

Sắc mặt Lâu Nguyễn thay đổi, vừa gọi lại vừa quay sang nói với Tạ Yến Lễ, “Tôi gọi một cuộc điện thoại.”

Tạ Yến Lễ như đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu nói, “Tối qua em trai cô cứ gọi cho cô mãi.”

“Ừm, có lẽ nhà có chuyện gì đó.” Lâu Nguyễn đã gọi được điện thoại, cô quay đầu, nghe thấy đầu dây bên kia nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, “Được, tôi sẽ đến ngay, làm phiền mọi người rồi, xin lỗi.”

Nói xong liền cúp máy, dường như quên mất sau lưng còn có người, vội vàng muốn ra ngoài.

Tạ Yến Lễ vẫn luôn nhìn cô, thấy cô có vẻ rất vội, liền bước nhanh tới, “Xảy ra chuyện gì vậy.”

Lâu Nguyễn đã đi đến cửa, cô đứng ngược sáng, vẻ mặt có chút kỳ quái, cả người như không có trọng tâm, giống như một đóa bèo không nơi nương tựa trên mặt nước, “Em trai tôi đánh nhau với người ta, hôm qua ở đồn cảnh sát cả đêm.”

“…”

Tạ Yến Lễ im lặng vài giây, đưa bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra, mở cửa phòng khách sạn, anh cười một tiếng, “Tưởng chuyện gì to tát.”

“Chúng ta bây giờ qua đó, luật sư của tôi cũng sẽ đi cùng, bồi thường thì bồi thường, giải quyết thế nào thì giải quyết. Sẽ không để em trai cô xảy ra chuyện đâu, yên tâm đi.”

Trong mắt Tạ Yến Lễ, đám người Từ Húc Trạch đánh nhau cũng không phải chuyện gì lạ, Lâu Nguyễn hoàn toàn không cần phải như vậy, như thể trời sập.

Nhưng sắc mặt Lâu Nguyễn lại vô cùng khó coi.

Người ở đồn cảnh sát nói, người mà Từ Húc Trạch đánh tên là Chu Việt Thiêm.

Sao lại như vậy.

Hôm qua Từ Húc Trạch không phải là không đến bữa tiệc tối sao.

Cậu ta trước nay không thích Chu Việt Thiêm, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng gây sự với Chu Việt Thiêm, sao lại như vậy…




LIÊN HỆ ADMIN